Bạn không thể thực sự hiểu hết được tất cả thứ mà mọi người muốn. Hãy nhìn vào bản thân mình. Có phải đang bạn đang muốn có mọi thứ không? Thậm chí cả thứ tưởng tượng được và không tưởng tượng được, đúng vậy không?
Những thứ mà bạn đang có bây giờ: việc làm, thăng chức, giải thưởng, sự giàu có… Vậy thực sự là bạn muốn điều gì ngay lúc này? Nếu câu trả lời là “tôi không biết”, nó có nghĩa là – bạn muốn có tất cả.
Hãy nhìn lại bản thân bạn, những gì bạn đang tìm kiếm trong cuộc đời chỉ là sự vật lộn?! Để có một công việc, phải cần tới 3 năm. Hãy nhìn những người có công việc tốt, hãy nhìn họ bước đi trên phố, họ có đang bước đi một cách phúc lạc, ngây ngất không? Họ đang bị tăng huyết áp! Họ đang mắc phải đủ loại bệnh, họ đang hoảng sợ!
Mọi người cứ tự lừa dối chính mình với từng bước đi trong đời. Nghĩ rằng tôi muốn thành kỹ sư – việc đó sẽ giữ cho bạn bận rộn trong vòng 5-7 năm. Rồi tôi muốn việc làm, nó giữ bạn bận rộn 1-2 năm nữa. Sau đó, tôi muốn việc làm này, việc làm kia, nó giữ bạn bận rộn 8-10 năm nữa. Tôi muốn chừng đó tiền, muốn giàu thế kia, nó giữ bạn bận rộn khoảng 25 năm. Tôi muốn kiểu bạn gái này, kiểu bạn gái kia, kiểu bạn trai thế nọ… nó giữ bạn bận rộn trong vòng vài năm. Rồi con cái sẽ đến, tôi muốn con tôi trở thành thế này, thế này… Vâng! Thì chúng ta đang chuẩn bị cho đám tang của bạn đến nơi rồi.
Bạn chỉ cần phải hiểu điều này: hiện giờ bạn có thể đang gắn mọi loại ngữ cảnh cho cuộc sống của mình, nhưng về bản chất, thứ mà bạn gọi là cuộc sống mình hiện tại, chỉ là một sự kết hợp nhất định của thời gian và năng lượng. Thời gian đang trôi đi với tất cả chúng ta. Thứ đang trôi đi không phải chiếc đồng hồ, thứ đang trôi đi là cuộc sống của chúng ta. Từ khi chúng ta đến và ngồi đây (nghe tôi nói chuyện), bạn đã tiến gần hơn đến nấm mồ của mình khoảng nửa giờ. Dù bạn còn trẻ ra sao, bạn cũng đang đi tới đó. Vậy, đó là lượng thời gian nhất định, và khoảng thời gian đó, không ai quản lý được, vì nó trôi đi ở cùng một tốc độ đối với tất cả mọi người. Bạn làm việc gì đó, bạn không làm gì cả, bạn ngủ, bạn thức, bạn hạnh phúc, bạn buồn phiền… Bạn làm bất cứ việc gì bạn muốn, nó cứ trôi đi.
Thời gian là một trải nghiệm tương đối trong chủ quan của từng cá nhân. Nếu bạn vui vẻ, dù bạn sống hàng trăm năm, nó vẫn như cảm giác chỉ vài khoảnh khắc. Nếu bạn khổ sở, bạn sẽ luôn cảm thấy một đời này quá dài, đến nỗi, bạn sẽ muốn cắt ngắn nó lại. Vì vậy bạn cần quản lý năng lượng của mình, bởi sự sống là một năng lượng nhất định, nó không vô tận, nhưng nó có thể được nâng cấp. Nếu bạn hoạt động ở mức năng lượng này, thì những gì bạn làm là trong 10 năm, nếu bạn hoạt động ở một mức năng lượng khác, cũng chừng đó việc bạn có thể làm chỉ trong thời gian 1 năm. Như vậy, nếu cả hai người sống trong 100 năm, thì về mặt ảnh hưởng và độ sâu sắc của trải nghiệm, một người như sống cả ngàn năm, trong khi người kia thì lại sống có vài chục năm, mà lại còn trong khổ sở.
Về cơ bản, một sự sống, nó chỉ bao gồm thời gian và năng lượng. Vấn đề là bạn tạo ra được gì từ nó? Nếu bạn muốn nâng cao cuộc sống mình, phải siêu nâng cấp năng lực nhận biết. Đó là cách duy nhất và duy nhất mà bạn có thể nâng cao sự sống này.
Không may là thế giới ngày nay, trên 80% con người, đến khoảnh khắc cuối cùng khi họ chết, họ có thể không sợ hãi, họ không đau đớn, họ không ở trong thứ gì khác, họ chỉ bàng hoàng… bởi vì, cả đời, họ sống trong suy nghĩ và cảm xúc mình, họ chưa bao giờ sống một cuộc sống thật.
Vô minh là gì? Khi người ta có thể sống tuyệt vời trong sự vô minh, thì không còn gì để làm nữa. Kiến thức mà làm gì? Hiểu biết mà làm gì? Sự khai sáng có ích gì? Sự giác ngộ còn có ích gì? Nếu con người có thể sống một cách tuyệt đối hỉ lạc, vui sướng trong sự vô minh của họ, thì còn có ý nghĩa gì? Khi bạn vô minh thì bạn phải đau khổ.
Điều xấu xa nhất hiện giờ trên hành tinh, không phải là tà ác mà chính là sự VÔ MINH./.
(Theo Sadhguru)
Cảm ơn Anh. Bài viết rất ý nghĩa và súc tích ạ.
Chỉ là cóp nhặt thôi mà!