Trong lịch sử, tôn giáo xuất hiện là do con người mất niềm tin vào thế tục. Giữa lúc bị áp bức đủ đường, cái khổ dồn họ đến chân tường, có khi gần với cái ranh giới sự chết lắm rồi, tuyệt vọng lắm rồi – là lúc người ta trông cậy vào các Đấng tưởng tượng cho có nghị lực, dựa vào hi vọng để mà sống, để tồn tại.
Ngày nay cũng vậy, tuy người giàu không để ý nhiều đến tôn giáo, tâm linh, hoặc không bị lệ thuộc, nhưng người nghèo, người khốn khó, những kẻ “có vấn đề” thì hoặc là tuyệt vọng, hoặc là run sợ đều tìm đến thánh thần, hi vọng được cứu giúp, thoát nạn. Người nghèo thì cầu xin, kẻ làm bậy thì tỏ ra sám hối hoặc khua chiêng gõ trống làm màu. Kẻ ngu si còn chơi lớn hơn – dùng tiền mua chuộc thánh thần để “tự chữa lành”.
Vậy giữa lúc loạn thời thế như này, con người ta dựa vào đâu để được nương tựa? Rất nhiều người, có cả những người có học thức, có địa vị – đã chọn dựa vào nhà lầu cao, thật cao để nhảy xuống thì chắc chắn được “giải thoát”.
Kể cũng đau lòng thật. Một thời, tưởng đâu nhờ có những VVT, VĐH… đi rao giảng đạo đức cách mạng, người ta lóe lên chút hi vọng vào sự liêm chính của giới chính khách. Rồi ngày ngày, trên mạng, nơi thờ tự, tưởng đâu nhờ có các bậc tu hành pháp thoại dẫn dắt con người ra khỏi chốn lầm lạc, người ta thấy có chỗ dựa an yên cho tâm hồn.
Nhưng…
Chỉ một vị tu hành khổ hạnh vô can, lạc lõng – lại có sức mạnh làm sụp đổ tất cả. Tại sao một người tưởng vô danh bấy lâu, chỉ có chân trần bước đi mà bọn đức cao vọng trọng run sợ đến vậy? Không phải thầy làm sụp đổ ai, mà một thể loại người trong xã hội đã tự sụp đổ vì tấm gương thanh cao chiếu yêu của thầy. Bao nhiêu là mặt nạ tự rơi xuống dưới bước chân bộ hành bền bỉ, kiêu hùng. Chúng đã tự hủy diệt!
Chưa hết, tưởng đâu thầy Minh Tuệ xuất hiện thì có thể vực lại sự suy vong, biến thái một góc khuất của đạo Phật, nhưng không, sự biến thái lại lao dốc đến tột độ. Một cái văn bản vô minh, sân si kia được sản xuất ra đang ăn đủ búa rìu, tưởng chúng biết xấu hổ, thì lại thêm sự sân si đến mạt hạng chính trong nội bộ của một sào huyệt. Tại sao những thể loại như TCQ, TNĐ, TNT… không bị xử lý lại đi bắt nạt một vị sư thiện lành như thầy Minh Đạo? Là hỏi vậy thôi, chứ hiểu rồi cái tổ chức kia, chả có người đã nói trại thành “giái hội” đó sao?!
Sau sự kiện sư Minh Đạo bị trách quở, là giọt nước tràn ly. Người ta đã hoàn toàn mất niềm tin vào cái thứ đạo giáo kia, cái mà đang được vận hành như một cỗ máy thế quyền, hoàn toàn tục tĩu, bỉ ổi.
Người ta mất niềm tin vào chính khách, tưởng có thể nương tựa vào Phật pháp, vậy mà chốn thứ hai kia cũng không còn!
Đành tự thắp đuốc lên mà đi vậy!