Tổng quan:
– Vai trò: máy bay ném bom chiến lược
– Xuất xứ: Hoa Kỳ
– Nhà chế tạo: Boeing
– Chuyến bay đầu tiên: 15/4/1952
– Giới thiệu: 2/1955
– Tình trạng: đang phục vụ
– Nhà dùng chính: Không quân Hoa Kỳ; NASA
– Lịch sử sản xuất: 1952-1962
– Số lượng đã được xây dựng: 744
B-52H
– Phi hành đoàn: 5 (phi công, phi công phụ, sĩ quan hệ thống vũ khí, hoa tiêu, sĩ quan tác chiến điện tử)
– Chiều dài: 48,5 m
– Sải cánh: 56,4 m
– Chiều cao: 12,4 m
– Diện tích cánh: 370 m2
– Trọng lượng rỗng: 83.250 kg
– Tổng trọng lượng: 120.000 kg
– Trọng lượng cất cánh tối đa: 221.323 kg
– Dung tích nhiên liệu: 181.610 lít
– Hệ số lực cản không nâng: 0,0119
– Diện tích kéo: 4,42 m2
– Tỷ lệ khung hình: 8,56
– Động cơ: 8 × động cơ phản lực Pratt & Whitney TF33 -P-3/103, lực đẩy 17.000 lbf (76 kN) mỗi chiếc
– Tốc độ tối đa: 1.050 km/giờ (560 hl/g)
– Tốc độ hành trình: 819 km/h (442 hl/g)
– Phạm vi chiến đấu: 14.200 km (7.600 hl)
– Trần bay: 15.000 m
– Tốc độ lên cao: 31,85 m/s
– Tải trọng cánh: 586 kg/m2
– Lực đẩy/trọng lượng: 0,31
– Tỷ lệ nâng-to-kéo: 21,5
– Vũ khí:
+ 1 × 20 mm M61 Vulcan ban đầu được lắp trong tháp pháo đuôi điều khiển từ xa trên mẫu H, được loại bỏ vào năm 1991 khỏi mọi máy bay đang hoạt động
+ 31.500 kg bom hỗn hợp; bom, mìn, tên lửa, trong các cấu hình khác nhau
+ trạm bắn tỉa tăng cường
– Hệ thống điện tử hàng không:
+ Hệ thống quan sát quang điện sử dụng bạch kim silicide nhìn về phía trước hồng ngoại và cảm biến truyền hình mức độ ánh sáng thấp có độ phân giải cao
+ tên lửa mỗi bẫy ADR-8 (1965-1970)
+ hệ thống nhắm mục tiêu nâng cao LITENING
+ máy tính IBM AP-101.
Boeing B-52 Stratofortress là máy bay ném bom chiến lược tầm xa, cận âm, động cơ phản lực của Mỹ. B-52 được thiết kế và chế tạo bởi Boeing, công ty này đã tiếp tục hỗ trợ và nâng cấp. Nó đã được vận hành bởi Không quân Hoa Kỳ (USAF) từ những năm 1950. Máy bay ném bom có khả năng mang tới 32.000 kg vũ khí và có phạm vi chiến đấu điển hình khoảng 14.080 km mà không cần tiếp nhiên liệu trên không.
Bắt đầu với hợp đồng đấu thầu thành công vào tháng 6/1946, thiết kế B-52 đã phát triển từ một máy bay cánh thẳng chạy bằng 6 động cơ phản lực cánh quạt thành nguyên mẫu cuối cùng YB-52 với 8 động cơ phản lực và cánh cụp. B-52 thực hiện chuyến bay đầu tiên vào tháng 4/1952. Được chế tạo để mang vũ khí hạt nhân cho các nhiệm vụ răn đe thời Chiến tranh Lạnh, B-52 Stratofortress thay thế Convair B-36 Peacemaker. Từng trải qua nhiều cuộc chiến, B-52 chỉ thả các loại đạn thông thường trong chiến đấu. Tên chính thức của B-52 Stratofortress hiếm khi được sử dụng; một cách không chính thức, chiếc máy bay này thường được gọi là Tên khốn to béo xấu xí BUFF (Big Ugly Fat Fucker/Fella)
B-52 đã phục vụ trong Không quân Hoa Kỳ từ năm 1955. Tính đến tháng 6/2019, có 76 chiếc trong kho; 58 chiếc do lực lượng tại ngũ vận hành (Cánh ném bom thứ 2 và Cánh ném bom thứ 5), 18 chiếc do lực lượng dự bị (Cánh ném bom 307) và khoảng 12 chiếc được cất giữ lâu dài tại Davis-Monthan AFB Boneyard. Các máy bay ném bom bay dưới quyền Bộ chỉ huy Không quân Chiến lược (SAC) cho đến khi nó bị giải thể vào năm 1992 và các máy bay của nó được đưa vào Bộ Chỉ huy Chiến đấu Trên không (ACC); vào năm 2010, tất cả các Pháo đài bay B-52 đã được chuyển từ ACC sang Bộ chỉ huy tấn công toàn cầu mới của Lực lượng Không quân (AFGSC). Hiệu suất vượt trội ở tốc độ cận âm cao và chi phí vận hành tương đối thấp đã giúp chúng tiếp tục phục vụ bất chấp sự ra đời của các máy bay ném bom chiến lược tiên tiến hơn sau này, bao gồm Mach 2+ Convair B-58 Hustler, Mach 3 North American XB-70 Valkyrie đã bị hủy bỏ, hình học biến đổi Rockwell B-1 Lancer và Northrop Grumman B-2 Spirit tàng hình. B-52 đã hoàn thành 60 năm phục vụ liên tục với nhà khai thác ban đầu vào năm 2015. Sau khi được nâng cấp từ năm 2013 đến 2015, những chiếc máy bay cuối cùng dự kiến sẽ phục vụ vào những năm 2050.
Trong chiến tranh Việt Nam
Với tình hình leo thang ở Đông Nam Á, 28 chiếc B-52F được trang bị giá treo bên ngoài để mang 24 quả bom 750 lb (340 kg) thuộc dự án South Bay vào tháng 6/1964; thêm 46 máy bay được sửa đổi tương tự trong dự án Sun Bath. Vào tháng 3/1965, Hoa Kỳ bắt đầu Chiến dịch Sấm Rền. Nhiệm vụ chiến đấu đầu tiên, Chiến dịch Arc Light, được thực hiện bởi B-52F vào ngày 18/6/1965, khi 30 máy bay ném bom của Phi đội ném bom số 9 và 441 tấn công một cứ điểm cộng sản gần Quận Bến Cát ở miền Nam Việt Nam. Đợt máy bay ném bom đầu tiên đến điểm hẹn đã định quá sớm, và khi đang cơ động để duy trì vị trí đóng quân, hai chiếc B-52 đã va chạm với nhau, khiến cả hai máy bay ném bom và 8 thành viên phi hành đoàn đều thiệt mạng. Các máy bay ném bom còn lại, trừ một chiếc nữa đã quay trở lại do sự cố máy móc, tiếp tục hướng tới mục tiêu. 27 Stratofortress đã ném bom một hộp mục tiêu dài một dặm (1,6 x 3,2 km) từ độ cao từ 5.800 và 6.700 m, với hơn 50% số bom rơi trong vùng mục tiêu. Lực lượng đã quay trở lại Căn cứ Không quân Andersen, ngoại trừ một máy bay ném bom gặp sự cố về điện đã được đưa về Căn cứ Không quân Clark, nhiệm vụ đã kéo dài 13 giờ. Đánh giá sau cuộc tấn công của các nhóm quân đội Nam Việt Nam với các cố vấn Mỹ đã tìm thấy bằng chứng cho thấy Việt Cộng đã rời khỏi khu vực trước cuộc đột kích và người ta nghi ngờ rằng sự xâm nhập của các lực lượng miền nam có thể đã nghiêng về phía bắc do Quân đội Việt Nam Cộng hòa tham gia kiểm tra sau đình chiến.
Bắt đầu từ cuối năm 1965, một số chiếc B-52D đã được cải tiến Big Belly để tăng khả năng mang bom cho các cuộc ném bom rải thảm. Trong khi trọng tải bên ngoài vẫn ở mức 24 của bom 500 lb (227 kg) hoặc 750 lb (340 kg), sức chứa bên trong tăng từ 27 lên 84 đối với bom 500 lb, hoặc từ 27 lên 42 đối với bom 750 lb. Việc sửa đổi tạo ra đủ sức chứa tổng cộng 60.000 lb (27.215 kg) sử dụng 108 quả bom. Nhờ được sửa đổi như vậy, những chiếc B-52D có thể mang nhiều hơn 22.000 lb (9.980 kg) so với những chiếc B-52F. Được thiết kế để thay thế những chiếc B-52F, những chiếc B-52D sửa đổi đã tham chiến vào tháng 4 năm 1966 bay từ Căn cứ Không quân Andersen, Guam. Mỗi nhiệm vụ ném bom kéo dài từ 10 đến 12 giờ và bao gồm cả việc tiếp nhiên liệu trên không bởi KC-135 Stratotankers. Vào mùa xuân năm 1967, những chiếc B-52 bắt đầu bay từ Sân bay U Tapao ở Thái Lan để không cần tiếp nhiên liệu.
Máy bay B-52 được sử dụng trong Trận Ia Drang vào tháng 11/1965, đáng chú ý là lần đầu tiên máy bay được sử dụng trong vai trò hỗ trợ chiến thuật.
Máy bay B-52 bị hạn chế ném bom các căn cứ bị nghi ngờ là của Cộng sản ở những khu vực tương đối không có người ở, vì sức mạnh của chúng gần bằng vũ khí hạt nhân chiến thuật. Một phi đội gồm 6 chiếc B-52, thả bom từ độ cao 9.000 m, có thể “hạ gục”… hầu hết mọi thứ trong một “chiếc hộp” rộng khoảng 1 × 3,2 km. Bất cứ khi nào Arc Light tấn công… ở vùng lân cận Sài Gòn, thành phố thức dậy sau cơn chấn động.
Neil Sheehan, phóng viên chiến trường, viết trước các cuộc tấn công hàng loạt vào các thành phố đông dân cư bao gồm cả thủ đô của Bắc Việt Nam.
Ngày 22/11/1972, một chiếc B-52D (55-110) từ U-Tapao bị SAM bắn trúng khi đang đột kích Vinh. Phi hành đoàn buộc phải bỏ chiếc máy bay bị hư hỏng ở Thái Lan. Đây là chiếc B-52 đầu tiên bị hỏa lực địch tiêu diệt.
Đỉnh cao của các cuộc tấn công B-52 tại Việt Nam là Chiến dịch Linebacker II (đôi khi được gọi là Cuộc ném bom Giáng sinh), được tiến hành từ ngày 18 đến ngày 29/12/1972, bao gồm các đợt B-52 (chủ yếu là kiểu D, nhưng một số kiểu G không có thiết bị gây nhiễu). và với tải trọng bom nhỏ hơn). Trong 12 ngày, B-52 đã thực hiện 729 phi vụ và thả 15.237 tấn bom xuống Hà Nội, Hải Phòng và các mục tiêu khác. Ban đầu có 42 chiếc B-52 tham chiến; tuy nhiên, các con số thường gấp đôi con số này. Trong Chiến dịch Linebacker II, 15 chiếc B-52 bị bắn rơi, 5 chiếc bị hư hỏng nặng (một chiếc bị rơi ở Lào) và 5 chiếc bị hư hại mức trung bình. Tổng cộng 25 phi hành đoàn đã thiệt mạng trong những tổn thất này. Bắc Việt tuyên bố 34 chiếc B-52 bị bắn hạ.
Trong chiến tranh, 31 chiếc B-52 đã bị mất, trong đó có 10 chiếc bị bắn rơi ở miền Bắc Việt Nam.
Không chiến
Trang bị vũ khí ở đuôi của một chiếc B-52D, kiểu được sử dụng trong cả hai lần B-52 ghi được chiến thắng trên không. Trong các mẫu sau này, xạ thủ ở đuôi đã được chuyển từ vị trí truyền thống sang khoang lái phía trước trước khi bị loại bỏ hoàn toàn.
Trong Chiến tranh Việt Nam, xạ thủ đuôi máy bay B-52D được ghi nhận là đã bắn hạ hai chiếc MiG-21 “Fishbeds”. Vào ngày 18/12/1972, xạ thủ đuôi chiếc B-52 của Trung sĩ Samuel O. Turner vừa hoàn thành một đợt ném bom cho Chiến dịch Linebacker II và đang quay đi thì một chiếc MiG-21 của Lực lượng Không quân Nhân dân Việt Nam (VPAF) tiếp cận. MiG và B-52 khóa chặt vào nhau. Khi máy bay chiến đấu đã vào trong tầm bắn, Turner bắn súng máy quad (bốn khẩu trên một giá treo) 12,7 mm của mình. Chiếc MiG phát nổ phía sau máy bay ném bom, theo xác nhận của Trung sĩ Louis E. Le Blanc, xạ thủ đuôi ở Stratofortress gần đó. Turner nhận được một Silver Star cho hành động của mình. Chiếc B-52 của anh này, số đuôi 56-676, được trưng bày với các dấu hiệu tiêu diệt không đối không tại Căn cứ Không quân Fairchild ở Spokane, Washington.
Vào ngày 24/12/1972, trong cùng một chiến dịch ném bom, chiếc B-52 Diamond Lil đang chuẩn bị ném bom bãi đường sắt Thái Nguyên thì xạ thủ đuôi là Phi công hạng nhất Albert E. Moore phát hiện một chiếc MiG-21 đang lao tới nhanh. Moore khai hỏa bằng khẩu 12,7 mm 4 nòng của mình ở độ cao 3.700 m, và tiếp tục bắn cho đến khi chiếc máy bay chiến đấu biến mất khỏi tầm ngắm của anh ta. Trung sĩ Kỹ thuật Clarence W. Chute, xạ thủ đuôi trên một chiếc Stratofortress khác, chứng kiến chiếc MiG bốc cháy và lao đi (điều này đã không được Không quân Bắc Việt xác nhận). Diamond Lil được bảo quản trưng bày tại Học viện Không quân Hoa Kỳ ở Colorado. Moore là xạ thủ máy bay ném bom cuối cùng được cho là đã bắn hạ máy bay địch bằng súng máy trong một trận không chiến.
Hai vụ tiêu diệt xạ thủ đuôi B-52 không được Không quân Bắc Việt xác nhận và họ thừa nhận chỉ mất 3 chiếc MiG, tất cả đều do F-4 gây ra. Các nguồn tin của Việt Nam cho rằng chiến thắng không đối không thứ ba là do B-52, một chiếc MiG-21 bị bắn rơi vào ngày 16/4/1972. Những chiến thắng này khiến B-52 trở thành máy bay lớn nhất được ghi nhận là có thành tích không chiến. Nhiệm vụ Arc Light cuối cùng không có máy bay chiến đấu hộ tống diễn ra vào ngày 15/8/1973, khi hành động quân sự của Hoa Kỳ ở Đông Nam Á đã kết thúc.
Phục vụ sau chiến tranh Việt Nam
Những chiếc B-52B đã hết tuổi thọ cấu trúc vào giữa những năm 1960 và tất cả đều được cho nghỉ hưu vào tháng 6/1966, tiếp theo là chiếc B-52C cuối cùng vào ngày 29/9/1971; ngoại trừ chiếc B-52B “008” của NASA cuối cùng đã được cho nghỉ hưu vào năm 2004 tại Căn cứ Không quân Edwards, California. Một trong những Mô hình B còn lại, “005” đang được trưng bày tại Bảo tàng Hàng không và Không gian Wings Over the Rockies ở Denver, Colorado.
Một số mẫu E đã hết hạn sử dụng đã ngừng hoạt động vào năm 1967 và 1968, nhưng phần lớn (82) mẫu đã ngừng hoạt động từ tháng 5/1969 đến tháng 3/1970. Hầu hết các mẫu F cũng đã ngừng hoạt động từ năm 1967 đến 1973, nhưng 23 chiếc còn tồn tại dưới dạng máy bay huấn luyện cho đến cuối năm 1978. Phi đội mô hình D phục vụ lâu hơn nữa; các mẫu 80 D đã được đại tu toàn bộ theo chương trình Pacer Plank vào giữa những năm 1970. Lớp vở ở cánh dưới và thân máy bay đã được thay thế, và các thành phần cấu trúc khác nhau đã được đổi mới. Phi đội mô hình D phần lớn vẫn còn nguyên vẹn cho đến cuối năm 1978, khi 37 chiếc D chưa được nâng cấp đã ngừng hoạt động. Số còn lại đã nghỉ hưu từ năm 1982 đến 1983.
Các mẫu G và H còn lại được sử dụng cho nhiệm vụ dự phòng hạt nhân (“cảnh báo”) như một phần của bộ ba hạt nhân của Hoa Kỳ, sự kết hợp của tên lửa trang bị hạt nhân trên đất liền, tên lửa phóng từ tàu ngầm và máy bay ném bom có người lái. B-1, nhằm thay thế B-52, chỉ thay thế các mẫu cũ hơn và FB-111 siêu âm. Năm 1991, những chiếc B-52 ngừng nhiệm vụ cảnh báo SAC liên tục 24 giờ.
Sau Việt Nam, kinh nghiệm hoạt động trong môi trường phòng không thù địch đã được tính đến. Do đó, những chiếc B-52 đã được hiện đại hóa với vũ khí, thiết bị mới và cả hệ thống điện tử hàng không tấn công và phòng thủ. Điều này và việc sử dụng các chiến thuật cấp thấp đã đánh dấu một sự thay đổi lớn trong tiện ích của B-52. Các nâng cấp là:
– Tên lửa hạt nhân tầm ngắn siêu thanh: Các mẫu G và H đã được sửa đổi để mang tới 20 tên lửa SRAM thay thế bom trọng lực hiện có. 8 SRAM được mang bên trong trên một bệ phóng quay đặc biệt và 12 SRAM được gắn trên hai giá treo cánh. Với SRAM, những chiếc B-52 có thể tấn công các mục tiêu được bảo vệ nghiêm ngặt mà không cần đi vào tuyến phòng thủ cuối cùng.
– Các biện pháp đối phó mới: Sửa đổi ECM Giai đoạn VI là chương trình ECM lớn thứ sáu dành cho B-52. Nó cải thiện khả năng tự bảo vệ của máy bay trong môi trường phòng không dày đặc của Liên Xô. Thiết bị mới đã mở rộng vùng phủ sóng tín hiệu, cải thiện cảnh báo mối đe dọa, cung cấp các kỹ thuật đối phó mới và tăng số lượng vật phẩm tiêu hao. Các yêu cầu về điện năng của Giai đoạn VI ECM cũng tiêu thụ phần lớn công suất điện dư thừa trên B-52G.
– B-52G và H cũng được sửa đổi với hệ thống quan sát quang điện tử (EVS) giúp cho các hoạt động tầm thấp và tránh địa hình dễ dàng và an toàn hơn nhiều. Hệ thống EVS chứa một camera truyền hình mức ánh sáng yếu (LLTV) và một camera hồng ngoại nhìn về phía trước (FLIR) để hiển thị thông tin cần thiết cho việc thâm nhập ở độ cao thấp hơn.
– Mồi nhử không vũ trang hành trình cận âm: SCUD giống B-52 trên radar. Là một mồi nhử chủ động, nó mang theo ECM và các thiết bị khác, và nó có phạm vi hoạt động vài trăm dặm. Mặc dù SCUD chưa bao giờ được triển khai hoạt động, khái niệm này đã được phát triển, được gọi là tên lửa hành trình phóng từ trên không (ALCM-A).
Những sửa đổi này làm tăng trọng lượng gần 10.900 kg và giảm phạm vi hoạt động 8-11%. Điều này được coi là chấp nhận được để tăng khả năng.
Sau khi Liên Xô sụp đổ, tất cả những chiếc B-52G còn hoạt động đều bị phá hủy theo các điều khoản của Hiệp ước cắt giảm vũ khí chiến lược (START). Trung tâm Bảo trì và Tái tạo Hàng không vũ trụ (AMRC) đã cắt 365 chiếc B-52 thành nhiều mảnh. Việc hoàn thành nhiệm vụ tiêu hủy đã được Nga xác minh thông qua vệ tinh và kiểm tra trực tiếp tại cơ sở AMARC.
Biến thể (Tổng cộng đã sản xuất – 744)
– XB-52: 2 chiếc (nguyên mẫu).
– YB-52: 1 chiếc XB-52 sửa đổi nguyên mẫu.
– B-52A: 3 chiếc (1 chiếc tên gọi lại là NB-52A).
– NB-52A: 1 chiếc (B-52A cải tiến).
– B-52B: 50 chiếc.
– RB-52B: 27 chiếc (B-52B cải biến).
– NB-52B: 1 chiếc (B-52B cải tiến).
– B-52C: 35 chiếc.
– B-52D: 170 chiếc.
– B-52E: 100 chiếc.
– B-52F: 89 chiếc.
– B-52G: 193 chiếc.
– B-52H: 102 chiếc./.