TRẬN CHIẾN TRÊN KHÔNG TRÊN BIỂN (AirSea Battle)

Trận chiến trên không trên biển (AirSea Battle) là một học thuyết chiến đấu tích hợp tạo thành một thành phần quan trọng trong chiến lược quân sự của Hoa Kỳ. Học thuyết đã trở thành chính thức vào tháng 2/2010 và được đổi tên thành Khái niệm chung về Tiếp cận và Điều động trong Cộng đồng Toàn cầu (JAM-GC) vào năm 2015.

Lấy cảm hứng từ khái niệm AirLand Battle (Trận chiến trên đất liền trên không), Hải quân và Không quân Hoa Kỳ đang nghiên cứu học thuyết AirSea Battle (Trận chiến trên không trên biển) mới. Một phiên bản đã được hệ thống hóa trong một bản ghi nhớ được phân loại của Hải quân-Không quân năm 2009 đề cập đến “asymmetrical threats” (các mối đe dọa bất đối xứng) ở Tây Thái Bình Dương và Vịnh Ba Tư, ám chỉ là Trung Quốc và Iran. Lầu Năm Góc đã thành lập một Nhóm Hội nhập Trung Quốc bao gồm các sĩ quan Hải quân Hoa Kỳ để áp dụng các bài học về Trận chiến trên không trên biển cho một cuộc xung đột tiềm tàng với Trung Quốc, đặc biệt là trong và xung quanh chuỗi đảo thứ nhất (first island chain). Năm 2010, Chính quyền Obama tuyên bố rằng quyền tự do hàng hải ở Biển Đông, có các đảo bị Trung Quốc, Việt Nam, Brunei, Đài Loan, Malaysia và Philippines tuyên bố chủ quyền, là lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ. Bình luận được coi là phản ứng đối với một quan chức Trung Quốc tuyên bố khu vực này là “lợi ích cốt lõi” của chủ quyền Trung Quốc.

Trận chiến trên không trên biển chính thức trở thành một phần trong đại chiến lược của Hoa Kỳ, khi vào tháng 2/2010, Bản đánh giá phòng thủ 4 năm một lần của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ tuyên bố: “Lực lượng Không quân và Hải quân cùng nhau đang phát triển một khái niệm tác chiến chung trên không-trên biển để đánh bại các kẻ thù trên khắp thế giới. Khái niệm này sẽ đề cập đến cách lực lượng không quân và hải quân sẽ tích hợp các khả năng trên tất cả các lĩnh vực hoạt động – trên không, trên biển, trên bộ, trong không gian và không gian mạng – để chống lại những thách thức ngày càng tăng đối với quyền tự do hành động của Hoa Kỳ. Khi nó chín muồi, khái niệm này cũng sẽ giúp hướng dẫn sự phát triển các năng lực cần thiết trong tương lai cho các hoạt động triển khai sức mạnh hiệu quả”.

Nền tảng khái niệm của Trận chiến trên không trên biển cũng bắt nguồn từ lý thuyết “Cách mạng trong các vấn đề quân sự”. Những người ủng hộ lý thuyết này đã tìm cách chỉ đạo kế hoạch chiến đấu của Mỹ với các khả năng công nghệ mới, chẳng hạn như đạn dẫn đường chính xác và các cải tiến trong liên lạc và ISTAR.

Văn phòng Đánh giá Mạng (Office of Net Assessment) của Lầu Năm Góc, do Andrew Marshall đứng đầu, đã đóng vai trò hàng đầu trong việc thiết kế chiến lược của Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương. Văn phòng của Marshall hợp tác chặt chẽ với Trung tâm Đánh giá Chiến lược và Ngân sách CSBA (Center for Strategic and Budgetary Assessments) do Trung tá Andrew Krepinevich lãnh đạo, người có trang phục giúp tạo ra cụm từ Trận chiến trên không rên biển (AirSea Battle).

CSBA là một think tank tham gia nghiên cứu Trận chiến trên không trên biển và là người ủng hộ hàng đầu cho khái niệm này. Vào tháng 4/2010, CSBA đã công bố báo cáo, “Trận chiến trên không trên biển: Khái niệm hoạt động tại điểm khởi hành”, phác thảo những khó khăn trong hoạt động ngày càng tăng của quân đội Hoa Kỳ tại Chiến trường Tác chiến Tây Thái Bình Dương WPTO (Western Pacific Theater of Operations). Báo cáo lập luận rằng Hoa Kỳ nên đa dạng hóa chiến lược quân sự của mình từ “nhu cầu của chiến tranh bất thường hiện đại” và các lực lượng bảo vệ được thiết kế cho “các mối đe dọa an ninh đang mờ dần trong lịch sử” sang một chiến lược làm nổi bật Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) khả năng nhanh chóng sử dụng các công nghệ chống truy cập/từ chối khu vực (A2/AD). Các tác giả nhanh chóng chỉ ra rằng họ không gợi ý rằng Hoa Kỳ tìm kiếm một cuộc đối đầu hay chiến tranh với Trung Quốc, mà là “bù đắp cho sự tăng cường quân sự vô cớ và không chính đáng của PLA”.

Michael E. O’Hanlon của Viện Brookings tin rằng cụm từ “AirSea Battle” gây tranh cãi về mặt chính trị và nên được đổi tên thành “AirSea Operations” (Tác chiến trên không trên biển), cụm từ mà ông cho rằng phản ánh học thuyết tốt hơn. “Có vẻ tò mò khi lo lắng về ngữ nghĩa và tính đúng đắn chính trị khi nói về các hệ thống quân sự hoặc kế hoạch chiến tranh. Nhưng ở châu Á, ngữ nghĩa có ý nghĩa rất lớn; trong một chuyến đi gần đây tới đó, tôi đã nghe rất nhiều lời phàn nàn về những nỗ lực được cho là của Mỹ nhằm kiềm chế Trung Quốc với sự tham khảo thường xuyên đến… học thuyết Trận chiến trên biển.” O’Hanlon là một người ủng hộ mạnh mẽ học thuyết nhưng cho rằng một sự thay đổi về ngữ nghĩa, cùng với nhiều đối thoại và minh bạch hơn sẽ giảm thiểu tình trạng tiến thoái lưỡng nan về an ninh giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc. O’Hanlon và James Steinberg lập luận rằng “các nhà hoạch định chính sách phải áp dụng học thuyết quân sự này vào quan điểm và không để nó trở thành đơn thuốc cho sự cạnh tranh không giới hạn”.

Văn phòng Chiến lược Không-Biển (Air-Sea Strategy Office) mới của Lầu Năm Góc sẽ tập trung vào các khái niệm chống chống tiếp cận/chống xâm nhập khu vực. Ủy ban Nghĩa vụ Vũ trang Hạ viện đã đặt câu hỏi liệu văn phòng này có trùng lặp với bộ máy quan liêu khác của Lầu Năm Góc hay không.

Kenneth McKenzie định nghĩa vai trò của Lực lượng Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ trong Trận chiến trên không trên biển là một lực lượng tấn công trên không hoạt động từ các tàu để chiếm các căn cứ.

Lực lượng Không quân Hoa Kỳ đang đối phó với các mối đe dọa đối với các căn cứ nước ngoài của họ bằng Sáng kiến ​​Khả năng Phục hồi của Lực lượng Không quân Thái Bình Dương. Vào năm 2014, Tư lệnh Lực lượng Không quân số 7, Trung tướng Jan-Marc Jouas đã tuyên bố rằng Trận chiến trên không trên biển sẽ là học thuyết tác chiến mới cho Hàn Quốc./.

Bài viết được đề xuất

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *