Hỏi: Ngày nay, nhiều người được chẩn đoán là mắc bệnh tuyến giáp. Hoặc là cường giáp hoặc là suy giáp. Mặc dù chúng ta đã sử dụng muối i-ốt nhưng những vấn đề về tuyến giáp vẫn còn rất phổ biến. Ở đâu là nguyên nhân của sự gia tăng về những vấn đề này? Nó có gì liên quan đến sự căng thẳng như bệnh tiểu đường hay bệnh cao huyết áp không? Liệu chúng ta có thể khắc phục những bệnh này bằng cách tập Hatha Yoga, hoặc Kriya, hoặc ở trong một không gian linh thiêng như Trung tâm Isha không? Chúng ta có thể làm những gì để chữa khỏi chứng bệnh này?
Sadhguru: Tôi nghĩ rằng rất nhiều người đã được chữa khỏi bệnh này nhờ tập Hatha Yoga, không còn nghi ngờ gì nữa. Ở trong một không gian linh thiêng chắc chắn sẽ cải thiện thêm điều đó. Nhưng biểu hiện lan rộng khá nhanh của sự mất cân bằng tuyến giáp, thì chúng ta phải hiểu rõ điều này.
Những gì mà bạn gọi là tuyến giáp, trong Yoga, chúng tôi không nhìn nhận các tuyến như vậy. Nhưng về mặt y học, những gì bạn gọi là tuyến giáp là một phần của nội tiết trong cơ thể bạn. Nó đang cố gắng điều chỉnh hệ thống của bạn hàng ngày. Nó đang điều chỉnh mức độ tiêu hóa trong cơ thể bạn: bạn nên tạo ra bao nhiêu năng lượng, bao nhiêu chất béo, bao nhiêu cơ bắp… tất cả mọi thứ. Nó đang cố điều chỉnh cấu trúc vật lý của bạn.
Cấu trúc vật lý của bạn có liên quan rất chặt chẽ với cấu trúc tâm lý.
Ngày nay, có nhiều bằng chứng đáng kể cho bạn thấy rằng, nếu bạn ngồi đây và nghĩ đến một ngọn núi, tuyến nội tiết của bạn sẽ hoạt động theo một cách nhất định. Nếu bạn nghĩ đến một con hổ, nó sẽ diễn ra theo một cách khác. Bạn nghĩ đến đại dương, nó sẽ diễn ra theo cách khác. Bạn nghĩ đến người đàn ông, hay đàn bà, nó sẽ diễn ra theo một cách khác nữa. Chỉ mỗi ý nghĩ, không gì khác, không tiếp xúc với núi, không tiếp xúc với hổ, không tiếp xúc với đàn ông, đàn bà hay biển cả, chỉ một ý nghĩ sẽ làm thay đổi sự hoạt động của tuyến nội tiết.
Tôi đang nói rằng, hệ thống cơ thể tinh tế đến mức như vậy. Rằng nó đang cố gắng hiệu chỉnh mọi thứ để giúp bạn luôn ở trong trạng thái đủ tốt.
Vấn đề với bạn là, bạn cần một cái xe bò, nhưng họ lại đưa cho bạn một con tàu vũ trụ tối tân.
Mỗi bộ phận nhỏ trong cơ thể có làm được rất nhiều thứ. Chỉ cần bạn chạm vào nó, nó sẽ nổ bùm, làm cho nhiều thứ khác trong hệ thống cũng bị tác động theo. Đơn giản nếu bạn nhìn như thế này (đánh mắt) và đưa ra một kết luận về cái cây, thì cái này (ý nói cơ thể) sẽ trải qua rất nhiều biến đổi hóa học và các loại biến đổi khác. Các chức năng tuyến sẽ thay đổi.
Bạn có thể ở bất cứ đâu, dù bạn ở Mumbai, hay New York, hay Luân Đôn ở bất cứ đâu… Chỉ cần nhìn vào tình huống mà bạn đang bước vào. Có thể về mặt xã hội bạn đã quen với điều đó, nhưng hãy nhìn vào loại môi trường bạn đang bước vào, số lượng những việc đang diễn ra… tất cả chúng đều không hề có lợi gì cho sự sống này (ý chỉ cơ thể). Bạn có thể đã thích nghi với nó. Có thể bây giờ bạn không thể sống ra khỏi những thành phố đó, đó là vấn đề khác. Nhưng sự sống bên trong bạn nó không tìm kiếm loại môi trường đó. Cho nên số lượng các biến đổi đang diễn ra bên trong bạn không hề có lợi cho bạn. Rối loạn chức năng tuyến chỉ là một biểu hiện.
Thứ mà có mức độ hiệu chỉnh rất cao về chức năng tuyến, đó chính là tuyến giáp.
Có thể dễ dàng nhận thấy, điều đầu tiên, là các thông số sinh và tâm lý của bạn bị xáo trộn một chút. Đơn giản vì có sự rối loạn. Và một khía cạnh khác là, những rối loạn nào đang xảy ra bên trong bạn là những hình thái tâm lý của chính bạn.
Một khía cạnh khác của sự nổi loạn là, những loại thức ăn nào đang đi vào trong cơ thể bạn?
Không có cách nào bạn có thể ăn bất cứ thứ gì ngày nay mà không bị nhiễm hóa chất. Ngay cả khi đang ăn các thực phẩm hữu cơ, thì vẫn có một ít hóa chất hữu cơ mà họ đang sử dụng. Đã đến mức như vậy rồi. Rất khó để ăn một thứ gì đó mà chỉ mọc dại trong rừng, bạn có thể ngắt nó ra rồi ăn. Rất, rất là hiếm. Ngày nay tỷ lệ phần trăm số người có thể ăn được như vậy là rất ít. Mọi thứ đều đến từ thị trường. Và những thứ đi vào thị trường thì tất cả đều là về lượng chứ không phải về chất.
Và điều này nữa, ở đất nước này, tất cả những thứ này bây giờ đã biến mất rồi.
Bà của tôi, hàng ngày người bán rau… Bạn biết đấy, họ thường hay tới nhà với một chiếc giỏ. Vừa mới sáng sớm họ đã đi hái. Đến 7 giờ rưỡi, 8 giờ họ đã có mặt ở trước cửa nhà. Khi họ đến và bà tôi sẽ nhìn vào chiếc giỏ. Nếu bà muốn mua, bà sẽ không để người bán chạm tay vào rau quả. Họ đã hái rau và mang đến. Nó còn tươi, vừa mới lìa cành. Nhưng nếu phải mang lên cân, hay phải chọn một hai ba bốn bó như thế này (cử chỉ), bà sẽ không cho họ chạm tay vào. “Anh đừng đụng vào rau của tôi”. Đây không phải là để giữ sạch khỏi vi khuẩn, mà bà không muốn người phụ nữ kia, hay người đàn ông đó chạm vào rau củ mà con cháu bà sẽ ăn. Bà sẽ chạm vào nó theo một cách nhất định. Bà sẽ vuốt ve nó, bà sẽ nâng niu nó và sẽ nhìn nó như thế này, như thế này (cử chỉ trân trọng). Và sau đó bà sẽ cắt rau để chế biến món ăn.
Đừng nghĩ tất cả điều này là hài hước. Nếu tất cả những thứ này bị mất đi trong cuộc sống của bạn, bạn phải uống thuốc để cân bằng chức năng tuyến của mình. Và không thể nào mà chỉ bằng cách uống thuốc mà có thể đưa nó về trạng thái cân bằng. Bạn có thể kìm hãm nó, bạn không thể đưa nó về trạng thái cân bằng thích hợp, không thể được. Bởi vì, mỗi ngày nó đều khác nhau, mỗi thời điểm nó đều khác nhau. Đây là sự cân chỉnh, một sự cân chỉnh rất tích cực đang diễn ra. Bạn giết chết nó và rồi bạn uống thuốc để cố gắng xoay sở.
Bạn sẽ trở thành một cỗ máy có đôi chỗ hỏng hóc. Với sự rối loạn chức năng ấy, cỗ máy hỏng hóc này sẽ biểu lộ ra bằng nhiều cách khác nhau. Và bạn chỉ biết điều này khi bạn khiến nó hoạt động quá mức. Khi bạn sống một cách tối giản, nó sẽ không biểu hiện ra.
Giống như thế này, hãy xem, ngay cả khi bạn bị xẹp lốp xe, ở tốc độ 20 cây số một giờ, bạn vẫn có thể lái xe về nhà. Bạn biết đấy, vài thứ sẽ bị nứt, vài thứ sẽ bị rách, nhưng bạn vẫn có thể lái xe được. Chỉ khi bạn chạy với vận tốc 200 cây số một giờ, khi đó nếu lốp xe bị xẹp, thì bạn sẽ thấy mình bị văng ra ngoài lề đường. Đơn giản chỉ là vậy thôi.
Nếu tất cả mọi thứ này (ý chỉ cơ thể) được lo liệu chu đáo, bây giờ khi bạn muốn tăng tốc cuộc sống của mình để hoạt động ở mức cao hơn nhiều, đơn giản mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Bây giờ bạn tăng tốc cuộc sống của mình mà chưa có được sự cân bằng đó, thì bạn sẽ thấy nó trở nên hoảng loạn. Bạn sẽ thấy điều này đang xảy ra khắp nơi quanh bạn mỗi ngày.
Vì vậy, để đầu tư chừng đấy vào cuộc sống của chúng ta, trong khi bạn không thể rời thành phố và đi vào sống trong rừng, bạn không thể rời cách cái môi trường này và đi chỗ khác, ít nhất bạn phải trang bị cho mình, để những thứ đó không ảnh hưởng quá nhiều tới bạn.
Dù sao thì nó cũng sẽ tác động, nhưng câu hỏi là bao nhiêu? Tác động đến bao nhiêu?
Ít nhất trong nhà của bạn, hãy bao quanh bạn với một vài cây xanh. Nếu nhà không có chỗ thì hãy để trong phòng bạn. Nó sẽ làm cho phòng ngủ trông kỳ quặc? Thì hãy mở tung một nửa mái nhà. Ồ, nhưng có một tầng khác ở trên ư? Nếu vậy thì hãy mở toang bức tường chết tiệt, để ánh sáng mặt trời chiếu vào bạn. Đừng để tất cả mọi thứ bị đóng kín và chỉ có máy điều hòa chạy vù vù cả ngày. Đây là điều cần làm.
Những rung động xung quanh bạn đang làm cơ thể này hoàn toàn phát hoảng. Lúc nào cũng vù vù. Nhất là khi tôi ở nước ngoài, đặc biệt là ở Mỹ. Ngay cả ở châu Âu vẫn đỡ hơn một chút. Ở Mỹ, lúc nào cũng có thứ gì đó lùng bùng, vù vù… không ngừng.
Khi tôi đến đây, nó giống như như bạn biết đó, chỉ có sự tĩnh lặng, thứ làm cho bạn trở nên sống động. Mọi thứ cứ ù ù, bạn bỗng chốc biến mất. Hầu hết mọi người không nhận thức được điều đó, nhưng nó đang xảy ra với họ. Sự thật là họ đang ngủ 8 tiếng một ngày chỉ là vì rằng, họ đang không sống trong môi trường sống tự nhiên của họ. Họ đang cố bảo vệ bản thân bằng việc ngủ. Để bảo vệ bản thân khỏi bệnh tật về thể chất, để bảo vệ bản thân khỏi các bệnh về tinh thần, để bảo vệ bản thân khỏi các kiểu mất cân bằng, bạn ngủ 8 đến 10 tiếng mỗi ngày. Đây là một nửa cuộc đời bạn, bạn ở trong trạng thái chết. Cái chết luôn là một giải pháp tốt, nhưng đó không phải là giải pháp mà chúng ta đang tìm kiếm. Chúng ta đang tìm kiếm một giải pháp để sống chứ không phải là một giải pháp để kết thúc. Nếu bạn kết thúc một cái gì đó, thì nó được giải quyết rồi, đúng không?! Nó đã được giải quyết rồi hay chưa? Rồi! Nhưng không phải cách mà chúng ta muốn.
Chúng ta muốn sống ở đây một cách sống động và được chữa lành hoàn toàn. Vậy để điều này xảy ra, bạn có thể – tôi biết bạn có thể sẽ trông kỳ cục, kể cả tôi cũng nghĩ bạn sẽ trông kỳ cục… nhưng bạn có thể mang một ít sự sống từ cây cối vào nơi bạn ngủ.
Khi bạn đi bộ, bạn phải luôn ý thức về những sự sống khác ngoài sự sống của con người. Hầu hết mọi người thậm chí còn không có ý thức về con người. Vì vậy, tôi đang nhắc nhở bạn bạn phải có ý thức về mọi thứ đang sống. Một cái cây, một ngọn cỏ, một con châu chấu vẫn đang nhảy, và những người mà bạn không ưa đang đi ngang qua. Tất cả mọi thứ. Bạn phải trở nên sống động với mọi thứ. Không cần phải làm kiểu như: “Ồ, tôi yêu cây cỏ lắm”. Bạn không cần phải yêu cây cối, bạn phải được nuôi dưỡng, bởi đó là cách duy nhất để sống. Bạn thích nó hay không, nó đang nuôi dưỡng bạn ngay bây giờ. Nếu bạn làm điều đó một cách ý thức, mọi thứ sẽ hoạt động tốt hơn.
Chỉ một điều đơn giản như, sống hòa mình vào mọi thứ xung quanh bạn một cách không phân biệt, có thể điều chỉnh các vấn đề về tuyến giáp của bạn. Tất nhiên, có bài tập Hatha Yoga vào buổi sáng, có các bài Ktiya, tất cả những thứ này chắc chắn sẽ cso hữu ích. Và cũng có những không gian linh thiêng đã được thuần hóa một cách mạnh mẽ… cùng nhiều thứ khác.
Một trong những lý do chính là, con người ngày càng hoạt động ít hơn, do sự phát triển của công nghệ. Trong một ngày, trung bình một người bình thường, họ đã từng thực hiện bao nhiêu hoạt động thể chất trong quá khứ (các thế hệ người trước kia) và mức độ hoạt động thể chất mà tất cả chúng ta đang thực hiện ngày nay là cực kỳ thấp. Với mức hoạt động ít ỏi như vậy, việc giữ cân bằng trong hệ thống là rất khó.
Vì vậy, nếu có một chút mất cân bằng, bạn đừng có đi ngủ. Nếu bạn cảm thấy mất cân bằng một chút, bạn phải nhảy vào tham gia các hoạt động. Bất kỳ nơi nào có hoạt động diễn ra, với sự sôi nổi và niềm vui, bạn phải nhảy vào tham gia hoạt động đó. Bạn nên tham gia càng nhiều hoạt động hơn nữa nếu bạn thấy mệt mỏi.
Thật vậy. Bởi vì, khoảnh khắc bạn lùi lại, bạn sẽ tạo cơ hội cho sự mất cân bằng quay trở lại. Nếu bạn đang ốm nặng, đó là chuyện khác, còn nếu không, bạn phải làm vậy. Vì cơ bản, chúng ta đang nói về rối loạn chức năng tuyến ở nhiều dạng khác nhau. Vận động chính là giải pháp đơn giản cho mọi thứ. Và đừng khiến hoạt động – đối với các bạn ở New Yorrk, tôi đang nói với bạn, đừng khiến hoạt động mà… bạn có cái dây đeo sức khỏe gì gì đó trên tay mình. 10 bước (nhìn cái dây đeo), 12 bước (nhìn cái dây đeo)… Đừng làm như vậy. Đó không phải là cách bạn nên tập thể dục. Bạn có thể bị ốm nặng hơn khi làm điều đó. Hãy đơn giản là làm điều gì đó một cách vui vẻ. Hãy sống một cách vui tươi.
Về sự vận động, nếu bạn không biết cách ngồi đây và trở nên vô cùng sống động, hãy cứ đi tham gia vào một trò chơi gì đó, hay đơn giản chạy vòng vòng. Hãy bắt chước con châu chấu khi bạn đang bước đi. Hãy thử xem. Sao lại không? Bạn chưa làm điều này bao giờ ư? Đây chính là vấn đề của bạn. Khi bạn đi bây giờ, tôi muốn nhìn thấy bạn. Vì bạn đang bước đi trên cỏ, bạn nên giả vờ là một con châu chấu – chuk chuk chuk… Bạn sẽ thấy bên trong bạn bỗng nhiên tràn đầy sức sống.
Về cơ bản, vấn đề của bạn là bạn đã nghiêm trọng hóa mức quá mức cuộc sống của mình. Nên chúng tôi phải nhắc nhở bạn một lần nữa. Dù sao thì bạn cũng sẽ chết đi. Đừng quá nghiêm trọng với nó. Vì dù sao cuộc đời cũng sẽ nhanh chóng trôi qua. Bạn phải nới lỏng sự bám víu. Bây giờ nếu bạn nới lỏng sự bám víu, cảnh cuối cùng đó có thể sẽ khác đi. Nếu không, mọi người sẽ nhìn bạn. Đó là một điều tuyệt vời đã xảy ra với bạn. Bạn đã nới lỏng sự bám víu. Bây giờ chỉ cần bạn nới lỏng sự bám víu, bạn sẽ thấy cuộc sống sẽ diễn ra vô cùng tuyệt vời đối với bạn./.
(Theo Sadhguru)