Bước vào sảnh nhà ga sân bay để chuẩn bị quay về, thoáng thấy một anh bạn trông bảnh bao với nét vui tươi.
– Anh có việc gì ra Bắc thế?
– Họp khoá, 30 năm, vui lắm.
– Bọn em cũng vừa họp 25 năm xong.
Tôi show cho anh mấy tấm hình. Cả hai cùng cười vui đồng cảm.
…
Mới chỉ vài tiếng trước, tôi và các bạn khóa 91-94 đã có một không gian với nhau thật náo nhiệt.
Chưa khi nào nhiều cảm xúc như vậy. Một cô bạn dẫn chương trình sau nhiều năm xa quê vẫn không chịu đổi giọng, nẫn nộn “n” với “l” một cách hết sức trôi chảy và tự nhiên. Một gia đình nhỏ bố và ba con gái hát thật đồng điệu đã lấy được nước mắt biết bao người. Lời thầy hiệu trưởng xưa trắng bạc mái đầu nhưng đầy cảm xúc, rành rọt từng lời phát biểu, nhắc lại từng dấu ấn rất riêng của một khoá học dù đã rời trường 25 năm. Vài cô bạn đúng 25 năm mới gặp, vẫn xinh như hồi ấy, có khác là giờ đây mạnh dạn hơn, không ngại đưa tay cho nhau cầm thật lâu chừng có thể. Mình cuối cùng thì cũng dám chụp với cô ấy một kiểu hình. Chỉ là kiểu hình thôi nhưng tim kẻ trai hơn bốn mươi vẫn không chịu thôi thổn thức.
Mấy ngày liền, vợ vứt mình với tụi bạn khoá. Ngày thả đi tẹt nhưng đêm đến thì giật về. Lại nằm đến khuya ôn lại những người của ngày ấy. Hai vợ chồng chênh nhau một khoá, cùng trường, nhiều chuyện chung để buôn. Mình muốn gặp mặt người từng theo đuổi vợ. “Anh có gặp không?”. “Ờ, hỏi qua vài người thì tìm ra được”.
…
Để cho ngắn câu chuyện, mình show cho cậu bạn khoá ấy tấm hình của gia đình. “Bạn nhận ra cô gái này chứ? Bên cạnh là hai đứa nhỏ nhà mình”. Cậu bạn có vẻ bất ngờ và lúng túng một thoáng. Một cái bắt tay chặt và ấm. Mình nhìn sâu vào mắt anh bạn nói chậm từng lời. “Cảm-ơn-ông-nhiều!”.
Vợ mình từng kể về người bạn khoá này. Và mình, thật lòng muốn cảm ơn người đã gần như che chở phần nào thời gian cuối khoá của vợ khi xưa, khi mà mình ngày ngày mải miết vật lộn nơi thao trường huấn luyện tân binh Đồng Nai xa tít tắp.
Vài người từng “không cùng chiến tuyến” như thế giờ gặp lại vợ chồng đều vui vẻ hàn huyên, có thể mời cơm và cụng li cùng nhau. Cô ấy cũng có xác suất thuộc về ai đó đấy chứ. Hay là vì số phận, chỉ mình thuộc về cô ấy mà thôi?!
…
Chia tay họp khoá. Mình lại quay về với gánh nặng cơm áo mang theo tâm tư về những người bạn khoá cả số các bạn thành đạt vượt bậc và những người làng nhàng như mình. Mọi người đều bình đẳng trong tấm áo đồng phục. Nhưng hầu như tất cả không thể che dấu sự cảm phục về nhóm các bạn làm công tác tổ chức. Mình vì xa và bận rộn, chẳng có cống hiến gì, chỉ góp mặt vỗ tay và đánh nhắm đẫy bụng. Vui quá quên cả hổ thẹn.
25 năm cho một chặng đường. Mình ước ao kì họp sau có thể đóng góp được gì khả dĩ hơn. Mình rất cảm phục cái cách các bạn lăn xả, không quản ngại, không nề hà làm lên một điều như thế này. Một sự kiện đã thành công như thế đấy./.