THỐNG TƯỚNG CÁC LỰC LƯỢNG VŨ TRANG (General of the Armies)

Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ (General of the Armies of the United States hay General of the Armies), là cấp bậc quân sự cao nhất tại Hoa Kỳ, xếp trên cả Thống tướng Lục quân (General of the Army). Cấp bậc này đã được trao ba lần: cho John J. Pershing vào năm 1919, như một sự tôn vinh cá nhân cho quyền chỉ huy Lực lượng Viễn chinh Hoa Kỳ của ông trong Thế chiến I; cho George Washington vào năm 1976, như một vinh dự sau khi mất trong lễ kỷ niệm 200 năm thành lập Hoa Kỳ; và cho Ulysses S. Grant vào tháng 12/2022, khi Quốc hội ủy quyền cho tổng thống truy phong ông vào cấp bậc này.

Cấp bậc này đôi khi được mô tả là “tướng sáu sao”, vì cấp bậc cao hơn cấp bậc năm sao của Thống tướng Lục quân, nhưng không có phù hiệu sáu sao nào được chính thức tạo ra và Pershing, người duy nhất là Thống tướng các lực lượng vũ trang trong suốt cuộc đời của mình, chưa bao giờ đeo nhiều hơn bốn ngôi sao. Việc cấp bậc của Pershing nên được xếp hạng là bốn, năm hay sáu sao đã là chủ đề gây tranh cãi kể từ khi cấp bậc năm sao được tạo ra vào năm 1944. Để đưa Washington trở thành sĩ quan lục quân có cấp bậc cao nhất một cách rõ ràng vào năm 1976, Quốc hội đã chỉ định rằng cấp bậc mới của ông là Thống tướng các lực lượng vũ trang được xếp hạng cao hơn tất cả các cấp bậc khác của lục quân, trong quá khứ hoặc hiện tại.

Thống tướng các lực lượng vũ trang được hưởng một số đặc quyền mà các vị tướng khác không được hưởng, bao gồm mức lương cao hơn nhiều và quyền nghỉ hưu với mức lương và trợ cấp đầy đủ. Ngay cả khi nghỉ hưu, Pershing (người duy nhất được phong chức khi còn sống) là viên chức được trả lương cao thứ hai trong chính phủ liên bang, chỉ sau tổng thống Hoa Kỳ.

Lịch sử

Nguồn gốc

Nỗ lực bổ nhiệm Washington

Chức vụ “General of the Armies of the United States” (Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ) được thành lập theo Đạo luật của Quốc hội vào ngày 3/3/1799, trong đó nêu rõ: “Một vị chỉ huy quân đội Hoa Kỳ sẽ được bổ nhiệm và phong hàm “Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ”, và chức vụ và danh hiệu Trung tướng hiện tại sẽ bị bãi bỏ sau đó”.

Luật này nhằm mục đích nâng cao George Washington, khi đó là trung tướng chỉ huy quân đội lâm thời được tổ chức để chiến đấu trong Chiến tranh bán chính thức chống lại Pháp, nhưng Tổng thống John Adams không bao giờ bổ nhiệm, lo ngại rằng nó sẽ xâm phạm chức năng hiến pháp của tổng thống là “tổng tư lệnh các lực lượng vũ trang”. Washington qua đời vào ngày 14/12/1799, và cấp bậc này đã hết hạn vào ngày 16/3/1802, khi không được đề cập trong luật định nghĩa về cơ quan quân sự thời bình.

Nội chiến Hoa Kỳ

Sau Nội chiến Hoa Kỳ, Quốc hội đã vinh danh Ulysses S. Grant vì đã chỉ huy thành công Quân đội Liên bang bằng cách phê chuẩn việc thăng hàm tướng cho ông theo Đạo luật ngày 25/7/1866, trong đó nêu rõ: “Cấp bậc “Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ” sẽ được khôi phục lại và hiện tại đã được khôi phục lại…”.

Mặc dù được phong là “Thống tướng Lục quân” thay vì “Thống tướng các lực lượng vũ trang”, Tổng kiểm toán Hoa Kỳ đã ra phán quyết vào năm 1924 rằng cấp bậc được khôi phục vào năm 1866 cho Grant (và sau này là William T. Sherman và Philip H. Sheridan) chính là cấp bậc được tạo ra cho Washington vào năm 1799 và khôi phục cho Pershing vào năm 1919.

Như vậy, có vẻ như chức danh tướng quân được thành lập lần đầu tiên vào năm 1799 với danh hiệu “Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ”; sau đó được khôi phục vào năm 1866 với tên gọi “Thống tướng Lục quân Hoa Kỳ”; và sau đó được khôi phục một lần nữa vào năm 1919 với danh hiệu “Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ”. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cùng một chức danh, đó là chức danh đại tướng quân (general).

Pershing sẽ thừa hưởng một số quyền lợi đặc biệt của mình với tư cách là Thống tướng các lực lượng vũ trang thông qua sự tiếp nối về mặt lập pháp với cấp bậc Grant, Sherman và Sheridan, bao gồm mức lương cao hơn nhiều so với các vị tướng khác và quyền nghỉ hưu với mức lương đầy đủ thay vì ba phần tư lương.

John J. Pershing (1919)

Trong Thế chiến I, Quốc hội đã cho phép cấp bậc hàm tướng đương nhiên cho tổng tham mưu trưởng Lục quân và chỉ huy Lực lượng Viễn chinh Hoa Kỳ (AEF) tại Pháp, nhưng chỉ trong trường hợp khẩn cấp thời chiến. Không giống như cấp bậc hàm năm 1866, là một cuộc bổ nhiệm cá nhân lâu dài, cấp bậc hàm năm 1917 chỉ được giữ khi giữ một chức vụ cụ thể. Tổng tham mưu trưởng Lục quân Tasker H. Bliss và chỉ huy AEF John J. Pershing được phong hàm tướng khẩn cấp vào ngày 8/10/1917, với Peyton C. March kế nhiệm Bliss làm tổng tham mưu trưởng và tướng khẩn cấp vào ngày 20/5/1918.

Cố gắng bổ nhiệm March với Pershing

Khi chiến tranh kết thúc, Pershing và March phải mất cấp bậc khẩn cấp và trở lại hàm thiếu tướng (major general), vì vậy vào ngày 18/6/1919, Tổng thống Woodrow Wilson đã yêu cầu Quốc hội thăng chức cho cả hai người lên hàm tướng thường trực theo cách ưu tiên Pershing hơn March. Sáu tuần sau, Ủy ban Quân sự Hạ viện đã báo cáo hai dự luật cho phép Pershing và March được bổ nhiệm làm Thống tướng các lực lượng vũ trang (General of the Armies). Để đảm bảo rằng Pershing sẽ vượt qua March, dự luật của Pershing cũng bãi bỏ luật năm 1917 trao quyền ưu tiên cho tham mưu trưởng Lục quân so với tất cả các sĩ quan Lục quân khác.

Cả Quốc hội và Pershing đều phản đối việc thăng chức cho March, vì đã xung đột với ông trong chiến tranh, nên dự luật của March đã không được thông qua và ông trở lại hàm thiếu tướng. Sau đó, ông được thăng hàm đại tướng (general) trong danh sách nghỉ hưu.

Bổ nhiệm Pershing

Vào ngày 3/9/1919, Tổng thống Wilson đã ký Luật Công số 66-45, quy định: “Chức vụ Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ được khôi phục lại… (cho) một sĩ quan cấp tướng của Lục quân, người đã đặc biệt xuất sắc trong bộ chỉ huy cấp cao của lực lượng quân sự Hoa Kỳ khi ở nước ngoài và trong cuộc chiến tranh gần đây… và bất kỳ điều khoản nào của luật hiện hành cho phép bất kỳ sĩ quan nào khác của Lục quân được giữ cấp bậc và quyền ưu tiên hơn sĩ quan đó đều bị bãi bỏ…”.

Dự luật đã được Quốc hội thông qua nhanh chóng chỉ trong vòng hai ngày để Bộ trưởng Chiến tranh Newton D. Baker có thể trao cho Pershing nhiệm vụ mới ngay khi ông đến từ Pháp vào ngày 8/9, khi cấp bậc khẩn cấp của ông hết hạn.

Trong lúc vội vàng thăng chức cho Pershing, Wilson đã vô tình đề cử ông làm đại tướng lục quân thay vì Thống tướng các lực lượng vũ trang, sự khác biệt này có thể khiến Pershing mất một nửa thu nhập khi ông nghỉ hưu.

Các ấn phẩm chính thức của Quân đội sau đó đã cẩn thận nêu rõ chức danh của Pershing là Thống tướng các lực lượng vũ trang, khác với các vị tướng khẩn cấp năm 1917 và cấp bậc tướng do tổng tham mưu trưởng Quân đội nắm giữ sau năm 1929. Năm 1928, Bộ trưởng Chiến tranh Dwight F. Davis thậm chí còn tăng 17 phát đại bác chào mừng được phép dành cho một vị Thống tướng các lực lượng vũ trang lên 19 phát đại bác của một thống chế (field marshal) châu Âu.

Tiếp tục hưởng quyền lợi trong thời gian nghỉ hưu

Pershing được chuyển sang danh sách nghỉ hưu vào ngày 12/9/1924, nhưng vẫn được hưởng toàn bộ lương và phụ cấp, một đặc quyền không dành cho các vị tướng khác.

Ngay cả sau khi nghỉ hưu, Thống tướng các lực lượng vũ trang vẫn duy trì một văn phòng rộng rãi tại Tòa nhà Nhà nước, Chiến tranh và Hải quân cũ cho đến khi nó được chuyển đến Lầu Năm Góc vào năm 1947, nhiều năm sau khi tình trạng sức khỏe yếu đã khiến Pershing phải vĩnh viễn ở Bệnh viện đa khoa Walter Reed. Năm 1939, Quốc hội đã thành lập văn phòng thư ký quân sự cho Thống tướng các lực lượng vũ trang với cấp bậc đại tá (colonel) để trợ lý lâu năm của Pershing, Đại úy George E. Adamson, có thể tiếp tục quản lý công việc của Pershing sau khi ông nghỉ hưu.

Thế chiến II

Đã có một số nỗ lực bổ nhiệm các sĩ quan cấp cao trong Thế chiến II làm Thống tướng các lực lượng vũ trang, nhưng không có nỗ lực nào thành công.

Những nỗ lực bổ nhiệm Marshall và Arnold

Tháng 8/1943, Tổng tham mưu trưởng Hải quân CNO (Chief of Naval Operations) Ernest J. King đã tăng cường nỗ lực để tạo ra một cấp bậc cao hơn bốn sao sau khi bị người đồng cấp Anh của mình vượt mặt tại Hội nghị Quebec lần thứ nhất. Hải quân thậm chí có thể bị Quân đội vượt mặt nếu Pershing qua đời và tham mưu trưởng Lục quân George C. Marshall kế thừa danh hiệu Thống tướng các lực lượng vũ trang với cấp bậc năm sao trên thực tế, như CNO đã nghỉ hưu William V. Pratt đã cảnh báo King vào tháng 1/1944.

Marshall phản đối bất kỳ cấp bậc cao hơn nào, nói rằng ông không cần cấp bậc đó. King và Bộ trưởng Chiến tranh Henry L. Stimson đều nghi ngờ rằng với tư cách là học trò lâu năm của Pershing, Marshall sẽ phản đối bất kỳ cấp bậc nào tương đương với Thống tướng các lực lượng vũ trang trong khi người cố vấn của ông vẫn còn sống. Stimson đã yêu cầu Tổng thống Franklin D. Roosevelt bổ nhiệm Marshall làm Thống tướng các lực lượng vũ trang vào tháng 9/1943 để ông có thể chỉ huy cuộc xâm lược Pháp đã được lên kế hoạch trong khi vẫn là tham mưu trưởng, nhưng cuối cùng Roosevelt đã trao quyền chỉ huy cho Dwight D. Eisenhower.

Vào tháng 2/1944, hoạt động vận động hành lang của King đã khiến cả hai viện của Quốc hội đệ trình các dự luật khôi phục lại cấp bậc Thống tướng các lực lượng vũ trang và Đô đốc Hải quân (Admiral of the Navy). King muốn Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ xếp hạng với các thống chế Anh trong Hội đồng Tham mưu trưởng Liên hợp, nâng cả Marshall và chỉ huy Không quân Lục quân Henry H. Arnold lên Thống tướng các lực lượng vũ trang năm sao. Tuy nhiên, chủ tịch Ủy ban Các vấn đề Hải quân Hạ viện Carl Vinson muốn King và Marshall có cấp bậc cao hơn nữa, vì vậy các dự luật của Hạ viện đã chèn một đô đốc hạm đội (fleet admiral) năm sao bên dưới một Đô đốc Hải quân sáu sao, mà Lục quân dự kiến ​​sẽ phù hợp với cấp bậc năm sao của riêng mình và một Đại tướng Lục quân sáu sao. Ngay cả King cũng nghĩ rằng sáu sao là quá nhiều, và sự phản đối của công chúng đã thuyết phục những người ủng hộ các cấp bậc cao hơn hoãn luật cho đến sau khi đổ bộ thành công vào Châu Âu.

Tạo ra đẳng cấp năm sao

Với cuộc xâm lược châu Âu đang diễn ra vào tháng 9/1944, Bộ Chiến tranh cuối cùng đã phong cấp cho cấp bậc năm sao với điều kiện là không được gọi là Thống tướng các lực lượng vũ trang (General of the Armies), một danh hiệu dành riêng cho cấp bậc cao hơn của Pershing. Trong một cuộc họp báo vào ngày 14/9/1944, Stimson đã nói: “Tôi đã được các thành viên Quốc hội yêu cầu cho biết quan điểm của Bộ Chiến tranh về một sửa đổi sẽ cung cấp cấp bậc quân đội tiên tiến tương tự. Tôi đã thông báo cho Quốc hội rằng Bộ Chiến tranh đồng ý với hành động được đề xuất như vậy. Tuy nhiên, sự đồng ý này phụ thuộc vào sự hiểu biết rằng sẽ có sự phân biệt giữa danh hiệu được trao cho cấp bậc tiên tiến mới và danh hiệu hiện đi kèm với cấp bậc cao hơn là “The General of the Armies” do Tướng John J. Pershing nắm giữ”.

Vào ngày 14/12/1944, Luật công số 78-482 đã thiết lập cấp bậc năm sao là Thống tướng Lục quân (General of the Army), duy trì địa vị của Pershing là Thống tướng các lực lượng vũ trang (General of the Armies) duy nhất và tuyên bố thêm rằng sẽ không có gì thay đổi về luật năm 1919 đã thăng chức cho ông: “Không có điều khoản nào trong Đạo luật này ảnh hưởng đến các điều khoản của Đạo luật ngày 3/9/1919… hoặc bất kỳ luật nào khác liên quan đến chức vụ Thống tướng các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ”.

Cuộc tranh luận sáu sao

Bằng cách chỉ rõ rằng không có gì về Thống tướng các lực lượng vũ trang sẽ bị thay đổi bởi luật tạo ra các cấp bậc năm sao, Quốc hội dự định Pershing vẫn là sĩ quan cấp cao nhất trong Quân đội. Điều này đã gây ra một cuộc tranh luận kéo dài về việc liệu Pershing hiện là một vị tướng sáu sao; vị tướng năm sao cao cấp; hay thậm chí chỉ là một vị tướng bốn sao, như sau này được lập luận bởi một cặp bài viết có ảnh hưởng của Frederick Bernays Wiener, người chỉ ra rằng luật năm 1919 khôi phục lại chức vụ của ông không thực sự nói rằng Thống tướng các lực lượng vũ trang có cấp bậc cao hơn tất cả các sĩ quan khác của Quân đội, mà chỉ đơn thuần bãi bỏ một luật năm 1917 cho phép tham mưu trưởng Quân đội có cấp bậc cao hơn ông.

Trong suốt quãng đời còn lại của Pershing, các ấn phẩm chính thức luôn coi Thống tướng các lực lượng vũ trang là cấp bậc cao hơn một cấp so với một vị tướng năm sao. Mãi đến năm 1951, các quy định của Quân đội chỉ định 19 khẩu súng để chào Thống tướng các lực lượng vũ trang, và chỉ có 17 khẩu súng cho một Thống tướng quân đội.

Bản thân Pershing không bao giờ mặc quân phục có nhiều hơn bốn ngôi sao. Quy định của Quân đội cho phép Thống tướng các lực lượng vũ trang thiết kế quân phục của riêng mình, nhưng vào thời điểm cấp bậc năm sao được tạo ra vào năm 1944, Pershing đã quá yếu để cân nhắc việc cập nhật phù hiệu của mình. Khi Pershing qua đời vào ngày 15/7/1948, một đề xuất chôn cất ông trong bộ quân phục có sáu ngôi sao đã bị từ chối để ủng hộ bốn ngôi sao mà ông luôn mặc.

Bài viết được đề xuất

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *