TÀU ĐỔ BỘ TẤN CÔNG

Tàu đổ bộ tấn công (Amphibious assault ship) là một loại tàu chiến được sử dụng để đổ bộ và hỗ trợ lực lượng mặt đất trên lãnh thổ của đối phương bằng một cuộc tấn công đổ bộ. Thiết kế phát triển từ tàu sân bay (aircraft carrier) được chuyển đổi để sử dụng như tàu sân bay trực thăng (helicopter carrier) (và do đó, thường bị nhầm lẫn với tàu sân bay cánh cố định thông thường). Các tàu hiện đại hỗ trợ tàu đổ bộ, với hầu hết các thiết kế bao gồm một boong giếng (well deck). Sắp tới sẽ hoạt động đầy đủ một số tàu tấn công đổ bộ cũng hỗ trợ máy bay cánh cố định V/STOL (vertical and/or short take-off and landing, cất hạ cánh thẳng đứng hoặc trên đường băng ngắn), hiện đóng vai trò thứ yếu như tàu sân bay.  

Vai trò của tàu đổ bộ tấn công về cơ bản khác với tàu sân bay tiêu chuẩn: các cơ sở hàng không của nó có vai trò chính là chứa máy bay trực thăng để hỗ trợ lực lượng trên bờ hơn là hỗ trợ máy bay tấn công. Tuy nhiên, một số có khả năng phục vụ trong vai trò kiểm soát trên biển, điều khiển máy bay như Harrier hoặc biến thể F-35B mới của máy bay chiến đấu Lightning II để tuần tra trên không và trực thăng cho tác chiến chống ngầm hoặc hoạt động như một căn cứ an toàn cho số lượng lớn của các máy bay chiến đấu cất cánh ngắn hạ cánh thẳng đứng STOVL (short take-off and vertical landing) đang tiến hành yểm trợ trên không cho một đơn vị viễn chinh trên bờ. Hầu hết các tàu này cũng có thể chở tàu đổ bộ hoặc hỗ trợ tàu đổ bộ, chẳng hạn như tàu đổ bộ đệm khí LCAC (air-cushioned landing craft), thủy phi cơ (hovercraft) hoặc tàu đổ bộ tiện ích LCU (Landing Craft Utility).

Hạm đội lớn nhất thuộc loại này do Hải quân Hoa Kỳ điều hành, bao gồm lớp Wasp có từ năm 1989 và các tàu lớp America tương tự đi vào hoạt động năm 2014. Các tàu tấn công đổ bộ cũng được vận hành bởi Hải quân Hoàng gia Úc, Brazil. Hải quân Trung Quốc (PLAN), Hải quân Ai Cập, Hải quân Pháp, Hải quân Ý, Hải quân Hàn QuốcHải quân Tây Ban Nha.

Thuật ngữ “tàu đổ bộ tấn công” (amphibious assault ship) thường được sử dụng thay thế cho các phân loại tàu khác. Nó áp dụng cho tất cả các tàu đổ bộ boong lớn như tàu bến đổ bộ trực thăng LPH (landing platform helicopter), tàu đổ bộ trực thăng tấn công LHA (landing helicopter assault) và tàu bến đổ bộ trực thăng LHD (landing helicopter dock).

Lịch sử

Thế chiến II

Tại chiến trường Thái Bình Dương của Thế chiến II, các tàu sân bay hộ tống (escort carrier) thường hộ tống các tàu đổ bộ và tàu chở quân trong chiến dịch nhảy đảo (island-hopping campaign). Trong vai trò này, chúng sẽ cung cấp sự che chở trên không cho các tàu chiến cũng như thực hiện làn sóng tấn công đầu tiên vào các công sự trên bãi biển trong các chiến dịch đổ bộ. Đôi khi, chúng thậm chí sẽ hộ tống các tàu sân bay lớn, đóng vai trò là đường băng khẩn cấp và cung cấp vỏ bọc máy bay chiến đấu cho những tàu chị em lớn hơn của mình trong khi những tàu này đang bận chuẩn bị hoặc tiếp nhiên liệu cho máy bay. Chúng cũng sẽ vận chuyển máy bay và phụ tùng từ Hoa Kỳ đến các đường băng trên đảo xa xôi.

Lục quân Đế quốc Nhật Bản có các tàu lục quân đặc biệt của mình tương tự như các tàu sân bay của Hải quân Đế quốc Nhật Bản: chúng là tàu sân bay đổ bộ mang cả tàu đổ bộ và máy bay, và kế hoạch là phóng máy bay cùng lúc với tàu đổ bộ chở quân và sử dụng chúng để tuần tra trên không, trinh sát trên không và yểm trợ trên không. Đầu tiên, Shinshū Maru, được hoàn thành vào năm 1934 với tư cách là tàu đổ bộ có mục đích đầu tiên trên thế giới, được thiết kế để phóng máy bay, nhưng nó không có cơ sở hạ cánh. Tàu kế nhiệm của nó, Akitsu Maru, được hoàn thành vào năm 1942, có sàn đáp dài ngoài sàn giếng ngập nước, khiến nó giống một tàu sân bay chính thức hơn. Tuy nhiên, quân Nhật đã ở trong tình thế bại trận, và con tàu cuối cùng không được sử dụng làm tàu sân bay cho đến khi nó bị đánh chìm vào mùa thu năm 1944. Với việc triển khai tàu Shinshū Maru 8.000 tấn và được cải tiến thêm, tàu Akitsu Maru (1941) 9.000 tấn, lực lượng đổ bộ Nhật Bản đã có trong tay các nguyên mẫu cho tàu đổ bộ đa năng. Ngày nay, Hải quân và Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ sử dụng khái niệm cơ bản này cho tất cả những loại khác trong số các tàu sân bay tấn công đổ bộ lớp LHA và LHD của họ. Năm 1937, các quan sát viên Anh và Mỹ theo dõi Shinshū Maru ở ngoài khơi Thượng Hải và ngay lập tức nhận ra một bước phát triển đáng kể trong chiến tranh đổ bộ. Shinshū Maru chở tàu đổ bộ trong một boong giếng có thể ngập nước, điều này cho phép tàu đổ bộ nổi tự do khỏi một cổng phía đuôi đang mở. Con tàu cũng có thể chứa thêm lực lượng đổ bộ khác trên các rãnh, nhưng chức năng ấn tượng nhất tiếp theo của nó là khả năng xả các phương tiện từ một nhà để phương tiện trên boong trực tiếp lên một bến tàu. Con tàu cũng mang theo hai máy phóng cho máy bay nhưng không đưa thủy phi cơ vào hoạt động. Tuy nhiên, nó có thể vận chuyển và bốc dỡ máy bay nếu cần, một khả năng được phát triển thêm với Akitsu Maru, thậm chí còn có sàn đáp ngắn cất cánh.

Hậu Thế chiến II

Bất chấp tất cả những tiến bộ đã thấy trong Thế chiến II, vẫn còn những hạn chế cơ bản trong các loại đường bờ biển thích hợp cho việc tấn công. Các bãi biển phải tương đối không có chướng ngại vật và có điều kiện thủy triều thích hợp với độ dốc phù hợp. Tuy nhiên, sự phát triển của máy bay trực thăng về cơ bản đã thay đổi những toan tính. Lần đầu tiên sử dụng trực thăng trong một cuộc tấn công đổ bộ là trong cuộc xâm lược Ai Cập trong Chiến tranh Suez năm 1956. Trong cuộc giao tranh này, 2 tàu sân bay hạng nhẹ của Anh, Ocean và Theseus, đã được chuyển đổi để thực hiện một cuộc tấn công đường không quy mô tiểu đoàn bằng trực thăng.

Các kỹ thuật này đã được quân đội Mỹ phát triển thêm trong Chiến tranh Việt Nam và được hoàn thiện trong các bài diễn tập. Cuộc đổ bộ tấn công hiện đại có thể diễn ra ở hầu như bất kỳ điểm nào của bờ biển, khiến việc phòng thủ chống lại chúng trở nên vô cùng khó khăn.

Hầu hết các tàu tấn công đổ bộ thời kỳ đầu được chuyển đổi từ tàu sân bay cỡ nhỏ. Cũng như hai tàu sân bay hạng nhẹ lớp Colossus được chuyển đổi để sử dụng trong Chiến tranh Suez, Hải quân Hoàng gia đã chuyển các tàu sân bay lớp Centaur Albion và Bulwark thành “tàu sân bay biệt kích” (commando carrier) trong những năm 1950. Con tàu chị em của dòng HMS Hermes cũng được chuyển đổi thành tàu sân bay biệt kích vào đầu những năm 1970, nhưng đã được khôi phục hoạt động trên tàu sân bay trước cuối những năm 1970.

Vào đầu những năm 1950, Hải quân và Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ đã thử nghiệm khái niệm hoạt động đổ bộ đường không từ tàu sân bay. Năm 1955, tàu sân bay hộ tống lớp Casablanca USS Thetis Bay được chuyển đổi thành tàu sân bay trực thăng tấn công (CVHA-1), cuối cùng được tái định danh là LPH-6 vào năm 1959. Vịnh Thetis không đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của Thủy quân lục chiến nên 3 tàu sân bay lớp Essex; Boxer, Princeton và Valley Forge, vốn có công suất máy bay lớn hơn, tầm bay xa hơn và tốc độ cao hơn đã được chuyển đổi thành tàu sân bay trực thăng như LPH-4, LPH-5 và LPH-8 từ năm 1959 đến năm 1961. Chúng đôi khi được gọi là lớp Boxer sau con tàu đầu tiên. Những điều này đã cung cấp một khoảng thời gian có giá trị trong quá trình xây dựng từ năm 1959 đến năm 1970 về sự bổ sung đầy đủ của 7 tàu lớp Iwo Jima mới được thiết kế đặc biệt cho vai trò trực thăng đổ bộ.

Sau đó, tàu đổ bộ tấn công (amphibious assault craft) đã được chế tạo cho vai trò này. Hải quân Hoa Kỳ đã đóng lớp Tarawa gồm 5 tàu đổ bộ trực thăng tấn công (landing helicopter assault ship), bắt đầu đi vào hoạt động từ cuối những năm 1970, và lớp Wasp gồm 8 tàu đổ bộ chở trực thăng (landing helicopter dock ship), chiếc đầu tiên được đưa vào hoạt động năm 1989. Hải quân Hoa Kỳ là cũng đang thiết kế một lớp tàu tấn công mới: tàu lớp America đầu tiên đi vào hoạt động vào tháng 10/2014.

Con tàu đầu tiên của Anh được chế tạo đặc biệt cho vai trò tấn công đổ bộ là HMS Ocean, được đưa vào biên chế Hải quân Hoàng gia vào năm 1998. Các quốc gia khác đã chế tạo tàu tấn công đổ bộ; lớp Mistral của Pháp, ROKS Dokdo của Hàn Quốc và Juan Carlos I của Tây Ban Nha hiện đang hoạt động, trong khi Úc có 2 tàu lớp Canberra dựa trên thiết kế của Tây Ban Nha.

Hầu hết các tàu đổ bộ tấn công hiện đại đều có boong giếng (well deck hay docking well), cho phép chúng phóng các tàu đổ bộ ở những vùng biển gồ ghề hơn so với tàu phải sử dụng cần trục hoặc đường dốc ở đuôi tàu. Các ký hiệu phân loại thân tàu của Hải quân Hoa Kỳ khác nhau giữa các tàu này, tùy thuộc vào, trong số những thứ khác, cơ sở vật chất dành cho máy bay của chúng: một “tàu bến đổ bộ” LSD (landing ship dock) hiện đại có sàn chứa máy bay trực thăng, “tàu bến đổ bộ” LPD (landing platform dock) cũng có nhà chứa máy bay và một “tàu bến đổ bộ trực thăng” LHD (landing helicopter dock) hoặc “tàu đổ bộ trực thăng tấn công” LHA (landing helicopter assault) có sàn đáp đủ chiều dài với các cơ sở hàng không nội bộ cho cả máy bay cánh quay và cánh cố định bên dưới boong.  

Thiết kế

Do thừa kế tàu sân bay, tất cả các tàu đổ bộ tấn công đều giống tàu sân bay về thiết kế. Sàn đáp được sử dụng để vận hành các trực thăng tấn công và tiện ích cho quân đổ bộ và tiếp liệu, trên một số loại tàu còn phóng và thu hồi các máy bay cánh cố định V/STOL như Harrier “jump jet” để hỗ trợ trên không cho các hoạt động đổ bộ. Các máy bay STOL như North American Rockwell OV-10 Bronco đôi khi được triển khai trên các tàu đổ bộ tấn công sàn lớn và có thể thực hiện các cuộc hạ cánh và cất cánh ngắn mà không cần máy phóng hoặc dây hãm, mặc dù vì lý do an toàn và rà phá, việc hạ cánh thường không thực hiện. Tàu đổ bộ cũng được thực hiện, hoặc trên các rãnh lắp trên boong, hoặc trong một boong giếng (well dock) bên trong (Hải quân Hoa Kỳ gọi là “well deck”)

Danh sách các loại

Tàu sân bay biệt kích (Commando carrier)
– Tàu sân bay lớp Centaur (Anh) – đã nghỉ hưu.
– HMS Hermes (R12) (Anh) – được khôi phục thành nhà cung cấp dịch vụ đầy đủ, đang phục vụ.

Tàu đổ bộ trực thăng tấn công LHA (landing helicopter assault)
– Lớp Tarawa (Hoa Kỳ) – Đã nghỉ hưu
– Lớp America (Hoa Kỳ)

Tàu bến đổ bộ trực thăng LHD (landing helicopter dock)
– Lớp Canberra (Úc)
Type 075 (Trung Quốc)
– Juan Carlos I (Tây Ban Nha)
– Lớp Mistral (Pháp và Ai Cập)
– Lớp Wasp (Hoa Kỳ)
– Trieste (Ý) – Thử nghiệm trên biển
– TCG Anadolu (Thổ Nhĩ Kỳ) – Thử nghiệm trên biển
– Project 23900 (Nga) – Đang xây dựng

Sàn đổ bộ trực thăng LPH (landing platform helicopter)
– Lớp Dokdo (Hàn Quốc)
– Atlântico (Brazil), trước đây là HMS Ocean
– Lớp Iwo Jima (Hoa Kỳ) – Đã nghỉ hưu./.

Bài viết được đề xuất

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *