Các thuật ngữ xung quanh hải quân nước xanh (blue-water navy), bao gồm cả “green-water navy” và “brown-water navy” được đề xuất bởi các nước Phương Tây và Anh ngữ, việc chuyển ngữ sang tiếng Việt còn mới mẻ và dễ gây nhầm lẫn. Ở bài này và loạt bài ở phần “Xem thêm” (cuối bài) là đề xuất của admin, người xem có thể cho ý kiến phản hồi nếu cảm thấy có vấn đề về ngôn ngữ và chuyên môn. Xin cảm ơn!
Hải quân nước xanh (Blue-water navy) là lực lượng hàng hải có khả năng hoạt động trên toàn cầu, về cơ bản là vượt qua vùng nước sâu của các đại dương mở. Mặc dù các định nghĩa về những gì thực sự tạo nên một lực lượng như vậy có khác nhau, nhưng vẫn cần có yêu cầu về khả năng thực hiện quyền kiểm soát trên biển ở tầm xa.
Thuật ngữ “hải quân nước xanh” là thuật ngữ địa lý hàng hải trái ngược với “hải quân nước nâu“ (sông và gần bờ) và “hải quân nước lục“ (ven bờ).
Cơ quan An ninh và Phản gián Quốc phòng Hoa Kỳ đã định nghĩa hải quân nước xanh là “một lực lượng hàng hải có khả năng hoạt động bền vững trên vùng nước sâu của các đại dương rộng mở. Hải quân nước xanh cho phép một quốc gia triển khai sức mạnh ở xa đất nước mình và thường bao gồm một hoặc nhiều tàu sân bay. Lực lượng hải quân nước xanh nhỏ hơn có thể điều động ít tàu ra nước ngoài hơn trong thời gian ngắn hơn”.
Thuộc tính
Trong diễn ngôn công khai, khả năng nước xanh được xác định với hoạt động của các tàu chủ lực như thiết giáp hạm, tàu tuần dương, tàu sân bay và tàu ngầm hạt nhân. Ví dụ, trong cuộc tranh luận vào những năm 1970 liệu Australia có nên thay thế HMAS Melbourne hay không, một cựu tư lệnh hải quân đã tuyên bố rằng nếu Australia không thay thế chiếc tàu sân bay cuối cùng của mình thì nước này “sẽ không còn lực lượng hải quân nước xanh nữa”. Cuối cùng Úc đã không mua một tàu sân bay mới, nhưng cựu cố vấn quốc phòng của Nghị viện Gary Brown vẫn có thể tuyên bố vào năm 2004 rằng hải quân của nước này vẫn là “một lực lượng nước xanh hiệu quả”. Hải quân Liên Xô vào cuối Chiến tranh Lạnh là một ví dụ khác về hải quân nước xanh có lực lượng không quân tàu sân bay tối thiểu, thay vào đó dựa vào tàu ngầm, tàu mặt nước mang tên lửa và máy bay ném bom tầm xa trên đất liền.
Hải quân nước xanh có nghĩa là lực lượng bảo vệ khỏi các mối đe dọa dưới ngầm, trên mặt nước và trên không cũng như khả năng tiếp cận hậu cần bền vững, cho phép hiện diện liên tục ở tầm xa. Dấu hiệu nổi bật của một lực lượng hải quân nước xanh thực sự là khả năng tiến hành tiếp tế trên biển, và việc đưa vào vận hành các tàu tiếp tế đang được triển khai là một dấu hiệu mạnh mẽ cho thấy tham vọng nước xanh của hải quân. Mặc dù hải quân nước xanh có thể triển khai sức mạnh kiểm soát trên biển tới vùng duyên hải của quốc gia khác nhưng lực lượng này vẫn dễ bị đe dọa từ các lực lượng kém năng lực hơn (chiến tranh bất đối xứng). Việc bảo trì và hậu cần ở tầm xa có chi phí cao và có thể có lợi thế bão hòa so với lực lượng được triển khai thông qua việc sử dụng các tài sản tên lửa đất đối không hoặc đất đối đất, tàu ngầm diesel-điện hoặc các chiến thuật bất đối xứng như tàu tấn công nhanh gần bờ. Một ví dụ về lỗ hổng này là vụ đánh bom USS Cole vào tháng 10/2000 ở Aden.
Không nên nhầm lẫn thuật ngữ “hải quân nước xanh” với khả năng của một con tàu riêng lẻ. Ví dụ, các tàu của lực lượng hải quân nước xanh thường có thể hoạt động ở vùng nước xanh trong thời gian ngắn. Một số quốc gia có tài sản hàng hải dồi dào nhưng thiếu khả năng duy trì phạm vi tiếp cận hậu cần bền vững cần thiết. Một trong số chúng tham gia các nhóm đặc nhiệm của liên minh trong các hoạt động triển khai trên biển như tuần tra chống cướp biển ngoài khơi Somalia.
Các định nghĩa
Theo định nghĩa từ điển, năng lực nước xanh đề cập đến một hạm đội viễn dương có thể hoạt động trên biển xa các cảng quê hương của quốc gia đó. Một số hoạt động trên khắp thế giới.
Trong ấn phẩm năm 2012, “Sức mạnh biển và châu Á-Thái Bình Dương”, các giáo sư Geoffrey Till và Patrick C. Bratton đã phác thảo những gì họ gọi là “tiêu chí ngắn gọn” liên quan đến các định nghĩa về hải quân nước nâu, nước lục và xanh. Trích dẫn: “…hải quân nước nâu đại diện cho hải quân có khả năng bảo vệ các vùng ven biển của mình, hải quân nước lục đại diện cho hải quân có khả năng hoạt động ở vùng biển khu vực và cuối cùng là hải quân nước xanh được mô tả là hải quân có khả năng hoạt động ngang qua vùng biển sâu”. Họ tiếp tục nói rằng ngay cả với định nghĩa và cách hiểu như vậy về thứ bậc hải quân thì nó vẫn còn “mơ hồ”. Ví dụ, trong khi Pháp và Hoa Kỳ có thể được coi là lực lượng hải quân nước xanh, ông nói rằng “khả năng hoạt động và phạm vi địa lý của hải quân cả hai chắc chắn là khác nhau”.
Một định nghĩa khác cho rằng “nước nâu” dùng để chỉ các khu vực ven biển trong phạm vi 100 hl tính từ bờ biển. “Nước xanh” bắt đầu từ 100 hl đến vùng đất liền lớn tiếp theo, trong khi “nước lục” là khả năng triển khai lực lượng ra xa ít nhất 1.500 hl ngoài bờ biển. Theo truyền thống, người ta thường phân biệt giữa hải quân nước nâu ven biển hoạt động ở vùng duyên hải với phạm vi 200 hl (hoặc 370 km) và hải quân nước xanh đi biển xa. Tuy nhiên, Hải quân Hoa Kỳ đã tạo ra một thuật ngữ mới, hải quân nước lục, để thay thế thuật ngữ “hải quân nước nâu” theo cách nói của Hải quân Hoa Kỳ. Ngày nay, hải quân nước nâu được biết đến như một lực lượng chủ yếu hoạt động trên sông.
Tuy nhiên, bất chấp những điều trên, vẫn chưa có định nghĩa thống nhất về thuật ngữ này.
Phân loại và phân cấp hải quân
Đã có nhiều nỗ lực của các học giả hải quân và các cơ quan chức năng khác nhằm phân loại hải quân thế giới, bao gồm; Michael Morris, nhà sử học hải quân người Anh Eric Grove và Giáo sư Geoffrey Till, chiến lược gia người Pháp Hervé Coutau-Bégarie và các giáo sư Daniel Todd và Michael Lindberg. Tất cả đều xác định các tiêu chí chung cơ bản để đánh giá năng lực của hải quân, như: tổng lượng giãn nước và số lượng tàu; tính hiện đại và sức mạnh của vũ khí và hệ thống; phạm vi tiếp cận hậu cần và địa lý với khả năng hoạt động bền vững; và trình độ hay khả năng chuyên môn của thủy thủ.
Bảng dưới đây thể hiện thứ bậc hải quân thế giới theo hệ thống phân loại của giáo sư Daniel Todd và Michael Lindberg. Hệ thống của họ bắt đầu từ năm 1996 và đưa ra 10 cấp bậc, được phân biệt theo năng lực. Kể từ đó nó đã được nhiều chuyên gia khác sử dụng để minh họa cho chủ đề này. Theo Todd và Lindberg, “hải quân nước xanh” là lực lượng có thể triển khai bất kỳ loại sức mạnh nào vượt ra ngoài lãnh hải của mình. Tuy nhiên, họ đã sử dụng nguyên tắc mất gradient sức mạnh và các tiêu chí khác để phân biệt lực lượng hải quân theo năng lực dưới bốn cấp bậc “nước xanh”. Sáu cấp bậc “Hải quân không phải nước xanh” có thể được chia nhỏ thành “hải quân nước lục” và “hải quân nước nâu”, và theo Todd và Lindberg, đây là những hải quân chỉ có khả năng hoạt động như lực lượng phòng thủ bờ biển, lực lượng bảo vệ hoặc lực lượng ven biển, ven sông.
– Hải quân nước xanh – hạng 1 (Hoa Kỳ): Dự báo sức mạnh toàn cầu; các nhiệm vụ triển khai sức mạnh đa dạng và bền vững trên toàn cầu.
– Hải quân nước xanh – hạng 2 (Anh, Pháp): Dự báo sức mạnh toàn cầu có giới hạn; ít nhất một hoạt động triển khai sức mạnh lớn trên toàn cầu.
– Hải quân nước xanh – hạng 3 (Nga, Trung Quốc, Ấn Độ, Ý): triển khai sức mạnh đa vùng; tới các vùng lân cận của nó.
– Hải quân nước xanh – hạng 4 (Tây Ban Nha, Brazil, Nhật Bản, Úc, Hàn Quốc, Đức, Ai Cập): Dự báo quyền lực khu vực; triển khai sức mạnh ở phạm vi hạn chế ngoài vùng đặc quyền kinh tế (EEZ).
– Hải quân nước lục – hạng 5 (Thái Lan, Malaysia, Indonesia, Bangladesh, Việt Nam, Israel, Singapore, Pakistan…): Khu vực phòng thủ bờ biển ngoài khơi; trong và ngoài EEZ một chút.
– Hải quân nước lục – hạng 6 (Triều Tiên, Myanmar, Brunei, Sri Lanka): Phòng thủ bờ biển; giới hạn trong bên trong vùng EEZ.
– Hải quân nước nâu – hạng 7 (Iceland, Ireland, Tunisia, Estonia, Iraq…): Cảnh sát biển khu vực; kiểm soát hàng hải trong và ngoài EEZ.
– Hải quân nước nâu – hạng 8 (Campuchia, Síp, Philippines…): cảnh sát ven biển; cảnh sát hàng hải nằm trong vùng đặc quyền kinh tế.
– Hải quân nước nâu – hạng 9 (Bolivia, Paraguay, Burundi…): Đường thuỷ nội địa sông; phòng thủ ven sông (của các quốc gia không giáp biển).
– Hải quân nước nâu – hạng 10: hải quân ven sông; cảnh sát rất cơ bản.
Căn cứ ở nước ngoài
Trong lịch sử và cho đến ngày nay, hải quân nước xanh có xu hướng thiết lập các căn cứ ở nước ngoài để mở rộng phạm vi tiếp cận của các tuyến tiếp tế, cung cấp cơ sở sửa chữa và nâng cao “sức mạnh tấn công hiệu quả” của một hạm đội vượt xa khả năng của các cảng quê hương của quốc gia. Nói chung, các căn cứ ở nước ngoài này nằm trong khu vực có thể phát sinh xung đột hoặc đe dọa đến lợi ích quốc gia. Ví dụ, kể từ Thế chiến II, Hải quân Hoàng gia và sau đó là Hải quân Hoa Kỳ tiếp tục đóng quân ở Bahrain để hoạt động ở Vịnh Ba Tư. Tầm quan trọng quân sự và giá trị của việc căn cứ ở nước ngoài chủ yếu phụ thuộc vào vị trí địa lý. Một căn cứ đặt tại các điểm tắc nghẽn trong vùng biển hẹp hoặc kín có thể có giá trị cao, đặc biệt nếu được bố trí gần hoặc trong khoảng cách tấn công các tuyến đường liên lạc trên biển của kẻ thù. Tuy nhiên, các căn cứ điều hành tiên tiến (hoặc các căn cứ điều hành tiền phương) có thể có giá trị như nhau. Trạm Hải quân Trân Châu Cảng đóng vai trò là “cửa ngõ” để Hải quân Mỹ “hoạt động về phía trước” ở Thái Bình Dương.
Ví dụ
Đây là những ví dụ về hải quân đã được nhiều chuyên gia quốc phòng hoặc học giả mô tả là hải quân nước xanh. Một số nước đã sử dụng thành công khả năng biển xanh của mình để thực hiện quyền kiểm soát trên biển cả và từ đó triển khai sức mạnh vào vùng biển ven bờ của các quốc gia khác. Tuy nhiên, chưa có định nghĩa thống nhất giữa các cơ quan chức năng về thế nào là lực lượng hải quân biển xanh.
Trung Quốc
Hải quân Trung Quốc (PLAN) phải chịu nhiều đánh giá khác nhau về khả năng của mình. Viết cho Viện Hải quân Hoa Kỳ vào năm 2012, Tiến sĩ James Mulvenon tin rằng “hải quân Trung Quốc chủ yếu vẫn là giữa hải quân nước nâu và nước xanh”, nhấn mạnh các vấn đề về tiếp tế và hậu cần là những thiếu sót chính trong tham vọng của PLAN trở thành một hạm đội có năng lực nước xanh. Cách nghĩ này cũng đã được một số học giả ủng hộ trong suốt nhiều năm, bao gồm Tiến sĩ Peter Howarth, Giáo sư Timo Kivimäki, Tiến sĩ Denny Roy và Giáo sư Bart Dessein.
Tham vọng của Trung Quốc hướng tới năng lực biển xanh đã nhận được nhiều sự chú ý, đặc biệt là từ Quốc hội và Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, cả hai đều thừa nhận rằng mục tiêu chính của Trung Quốc là phô trương sức mạnh ở chuỗi đảo thứ nhất và thứ hai. Trong báo cáo năm 2013 trước Quốc hội, các chuyên gia quốc phòng cũng khẳng định rằng trong những thập kỷ tới, Trung Quốc sẽ có được khả năng triển khai sức mạnh trên toàn cầu – tương tự như Chiến tranh Falklands năm 1982 của Anh. Ngoài ra, có những người cho rằng Trung Quốc đã có hải quân nước xanh, chẳng hạn như nhà sử học và giáo sư hải quân người Anh Geoffrey Till, cũng như Giáo sư David Shambaugh, người tin rằng PLAN đã chuyển từ hải quân nước lục sang hải quân nước xanh “hạn chế”. Theo hệ thống phân loại của Todd và Lindberg, PLAN là một “hải quân triển khai sức mạnh khu vực” hạng 4.
Kể từ năm 2008, PLAN đã liên tục tiến hành các nhiệm vụ chống cướp biển ở Vịnh Aden.
Pháp
Hải quân Pháp được nhiều chuyên gia và học giả công nhận là lực lượng hải quân nước xanh. Theo các giáo sư Daniel Todd và Michael Lindberg, Hải quân Pháp là lực lượng hải quân hạng 2 “hải quân triển khai sức mạnh toàn cầu có giới hạn”.
Hải quân vận hành một tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân duy nhất (Charles de Gaulle), tạo thành trung tâm của nhóm đặc nhiệm viễn chinh chính của Hải quân (được gọi là Nhóm Hàng không). Ngoài ra, hải quân còn duy trì một Nhóm đổ bộ thứ cấp (được gọi là Le Groupe Amphibie) dựa trên các tàu đổ bộ tấn công lớp Mistral. Cả hai đội hình này đều là một phần của Force d’action navale (Lực lượng Hải quân Hành động). “Lực lượng thủy quân lục chiến” vận hành 4 tàu ngầm tên lửa đạn đạo chạy bằng năng lượng hạt nhân và 6 tàu ngầm hạm đội chạy bằng năng lượng hạt nhân. Pháp duy trì một mạng lưới các cơ sở hải quân ở nước ngoài trên khắp thế giới; từ Fort de France ở Caribe, đến Le Port, Réunion ở Ấn Độ Dương, Papeete ở Thái Bình Dương và ở một số nơi khác trên thế giới, bao gồm Nam Đại Tây Dương và Tây Thái Bình Dương.
Nhiệm vụ hoạt động của hải quân bao gồm bảo vệ lợi ích của Pháp ở nước ngoài và an ninh của nhiều tỉnh và vùng lãnh thổ hải ngoại của quốc gia, do đó Hải quân thực hiện một số cam kết thường trực trên toàn thế giới.
Ấn Độ
Hải quân Ấn Độ là lực lượng hải quân duy nhất ở châu Á do có kinh nghiệm lâu năm trong việc triển khai sức mạnh tàu sân bay kể từ năm 1961. Điều này, theo Tiến sĩ George J. Gilboy và nhà khoa học chính trị Eric Heginbotham, mang lại cho Hải quân Ấn Độ “khả năng triển khai sức mạnh hàng đầu trong khu vực”. Hải quân Ấn Độ cũng là hải quân châu Á duy nhất được coi là “hải quân triển khai sức mạnh đa khu vực” hạng 3 theo hệ thống phân loại của Todd và Lindberg. Trong bài thảo luận của mình cho Công ty Tư vấn Tình báo Châu Phi, Greg Ryan khẳng định rằng trong những năm gần đây, Hải quân Ấn Độ đã nổi lên như một “cường quốc toàn cầu về mặt biển xanh”.
Ấn Độ ban đầu vạch ra ý định phát triển khả năng biển xanh theo Kế hoạch Quan điểm Năng lực Hàng hải năm 2007, với ưu tiên của hải quân là triển khai “sức mạnh trong khu vực có lợi ích chiến lược của Ấn Độ”, Khu vực Ấn Độ Dương. Kể từ năm 2007, hải quân đã tăng cường sự hiện diện ở Vịnh Ba Tư và Sừng châu Phi cho đến eo biển Malacca, đồng thời thường xuyên tiến hành các hoạt động chống cướp biển và xây dựng quan hệ đối tác với hải quân các nước khác trong khu vực. Nó cũng tiến hành đồng thời các hoạt động triển khai thường lệ kéo dài từ hai đến ba tháng ở Biển Đông và Biển Hoa Đông cũng như phía Tây Địa Trung Hải. Hải quân có một trạm thu nghe ở Madagascar.
Ấn Độ đưa vào sử dụng tàu sân bay đầu tiên vào năm 1961 và hải quân kể từ đó đã vận hành hai lực lượng đặc nhiệm tàu sân bay độc lập. Sau khi INS Viraat và INS Vikrant ngừng hoạt động, lực lượng tấn công của nước này hiện tập trung vào hai nhóm tác chiến tàu sân bay: INS Vikramaditya và một tàu sân bay nội địa mới, INS Vikrant được đưa vào hoạt động vào tháng 9/2022, khôi phục khả năng của 2 tàu sân bay của Ấn Độ. Hải quân Ấn Độ cũng sở hữu một tàu vận tải đổ bộ INS Jalashwa và hiện đang vận hành 2 tàu ngầm tên lửa đạn đạo chạy bằng năng lượng hạt nhân được phát triển trong nước cùng với hai chiếc nữa đang được chế tạo, cùng với việc thuê một tàu ngầm tấn công chạy bằng năng lượng hạt nhân lớp Akula và nhiều chiếc khác các loại tàu khác nhau đang được lên kế hoạch hoặc đang đóng.
Ý
Hải quân Ý được xếp vào loại “hải quân nước xanh khu vực” trong Hồi ký của Liu Huaqing (1994), và là “hải quân triển khai sức mạnh đa khu vực” cấp ba bởi Giáo sư Daniel Todd và Michael Lindberg vào năm 1996. Trước đây là năm 1989 Trong ấn phẩm “Liên minh Đại Tây Dương và Trung Đông”, Joseph I. Coffey khẳng định năng lực nước xanh của Ý không vượt ra ngoài biển Địa Trung Hải. Ngày nay, hải quân sở hữu hai tàu sân bay (Cavour và Giuseppe Garibaldi), chiếc thứ ba sẽ được đưa vào hoạt động vào năm 2023, cũng như một hạm đội tàu chiến và tàu ngầm hiện đại. Marina Militare thường xuyên triển khai tới Ấn Độ Dương và Vịnh Ba Tư như một phần của các nhiệm vụ chống cướp biển đa quốc gia như Chiến dịch Lá chắn Đại dương và Chiến dịch Atalanta, đồng thời có khả năng triển khai một nhóm tác chiến tàu sân bay để hỗ trợ các hoạt động của NATO hoặc EU như trong Chiến dịch Tự do Bền vững (2001) và EU Navfor Med (Khủng hoảng di cư châu Âu). Năm 2015, học giả Sarah Kirchberger đã đề cập đến Ý như một lực lượng hải quân biển xanh có khả năng hoạt động ở các vùng biển xa quê hương.
Nga
Hải quân Liên Xô duy trì lực lượng hải quân có thể sánh ngang với lực lượng của Hoa Kỳ; tuy nhiên, sau khi Chiến tranh Lạnh kết thúc và Liên Xô tan rã vào năm 1991, Hải quân Nga đã sa sút nghiêm trọng do thiếu kinh phí. Vào cuối những năm 1990, có rất ít bằng chứng rõ ràng về khả năng hoạt động trên biển của Nga. Mãi đến năm 2007, dưới thời Tổng thống Vladimir Putin, “tham vọng hải quân mới được mở rộng về quy mô và nhằm mục đích tái tạo một lực lượng hải quân biển xanh lớn”. Ngày nay, Hải quân Nga được coi là lực lượng hải quân triển khai sức mạnh đa khu vực hạng 3 theo hệ thống phân loại của Todd và Lindberg. Hải quân Nga cũng được giáo sư sử học hải quân người Anh Geoffrey Till mô tả là lực lượng hải quân nước xanh.
Các nhà phân tích đã đề cập rằng, trái ngược với việc tập trung vào các hoạt động tàu ngầm ở Bắc Đại Tây Dương trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, trọng tâm chiến lược của Nga đã chuyển sang các khu vực Thái Bình Dương, nơi Trung Quốc và Mỹ đang trỗi dậy “xoay trục châu Á-Thái Bình Dương” là những mối đe dọa tiềm tàng.
Kể từ năm 2008, hoạt động hải quân của Nga đã gia tăng đáng kể, chủ yếu ở Đại Tây Dương, Địa Trung Hải, Caribe và Ấn Độ Dương.
Kể từ năm 2018, tàu sân bay duy nhất của Nga đã ngừng hoạt động để sửa chữa và sau một số vụ tai nạn khi cập cảng, tàu sân bay này dự kiến sẽ không bắt đầu chạy thử nghiệm trên biển cho đến năm 2024.
Anh quốc
Hải quân Hoàng gia được các chuyên gia và học giả hải quân coi là lực lượng hải quân nước xanh. Vị thế này có thể sẽ được củng cố hơn nữa với việc giới thiệu hai tàu sân bay lớp Queen Elizabeth mới, 18 khinh hạm mới (8 chiếc Type 26, 5 Type 31 và 5 Type 32) và các tàu chiến khác hiện đang được mua sắm. Một thuật ngữ được sử dụng phổ biến ở Vương quốc Anh là Hải quân Hoàng gia duy trì khả năng viễn chinh hàng hải. Theo hệ thống phân loại của Todd và Lindberg, Hải quân Hoàng gia là lực lượng hạng 2 “hải quân triển khai sức mạnh toàn cầu có giới hạn”.
Hải quân Hoàng gia hỗ trợ liên tục một số cam kết thường trực trên toàn thế giới và duy trì một lực lượng đặc nhiệm viễn chinh được gọi là Lực lượng viễn chinh chung (Joint Expeditionary Force). Lực lượng Tàu ngầm Hải quân Hoàng gia Anh vận hành 4 tàu ngầm tên lửa đạn đạo chạy bằng năng lượng hạt nhân lớp Vanguard và 7 tàu ngầm hạm đội lớp Astute và Trafalgar chạy bằng năng lượng hạt nhân hoạt động trên toàn cầu. Cơ quan phụ trợ Hạm đội Hoàng gia (RFA) duy trì một số tàu hỗ trợ các hoạt động của Hải quân Hoàng gia trên toàn cầu bằng cách cung cấp nhân sự, thực phẩm, nước, vũ khí và nhiên liệu cho tàu của chúng. RFA cũng tăng cường khả năng đổ bộ của Hải quân Hoàng gia bằng cách vận hành lớp Bay. Vương quốc Anh duy trì năm cơ sở hải quân ở nước ngoài, bao gồm một cơ sở hỗ trợ hải quân, được đặt tên là Đơn vị Hỗ trợ Quốc phòng Anh Singapore, ở Sembawang, Singapore ở Viễn Đông.
Trường Cao đẳng Chiến tranh Hải quân Hoa Kỳ xác định nhiệm vụ của Hải quân Hoàng gia là tiến hành các cuộc chiến tranh, tiến hành các cuộc thám hiểm xa, duy trì trật tự tốt trên biển và ngăn ngừa, ngăn chặn xung đột. Do đó, Hải quân coi việc duy trì các kỷ luật cao cấp “đẳng cấp thế giới” của mình trong chiến tranh phòng không và chống tàu ngầm là quan trọng về mặt chiến lược. Hải quân Hoàng gia đã cho thấy nhiều ví dụ về khả năng viễn chinh của mình kể từ Thế chiến II, chẳng hạn như Chiến tranh Triều Tiên, Chiến tranh Falklands 1982, Chiến tranh vùng Vịnh 1990-1991, Sierra Leone, Chiến tranh ở Afghanistan, cuộc xâm lược Iraq năm 2003, và trong cuộc can thiệp quân sự năm 2011 vào Libya.
Hoa Kỳ
Hải quân Hoa Kỳ được các chuyên gia và học giả coi là lực lượng hải quân nước xanh. Nó khác biệt với các lực lượng hải quân phô trương sức mạnh khác ở chỗ nó được coi là lực lượng hải quân nước xanh toàn cầu, có thể hoạt động đồng thời ở vùng nước sâu của mọi đại dương. Theo hệ thống phân loại của Todd và Lindberg, Hải quân Hoa Kỳ là lực lượng cấp một trong “hải quân triển khai sức mạnh toàn cầu” và là lực lượng hải quân duy nhất giữ phân cấp này.
USN duy trì 10 nhóm tác chiến tàu sân bay (tập trung vào tàu sân bay lớp Nimitz và tàu sân bay lớp Gerald R. Ford), trong đó 6 nhóm được triển khai hoặc sẵn sàng triển khai trong vòng 30 ngày và 2 nhóm sẵn sàng triển khai trong vòng 90 ngày theo thỏa thuận. Kế hoạch ứng phó của hạm đội (FRP). USN cũng duy trì việc triển khai liên tục 9 nhóm tấn công viễn chinh bao gồm Đơn vị Viễn chinh Thủy quân lục chiến với Bộ phận Chiến đấu Hàng không trên các tàu chiến đổ bộ. Bộ chỉ huy Hải vận Quân sự Hoa Kỳ là đơn vị lớn nhất trên thế giới và chịu trách nhiệm cung cấp vận tải quân sự và bổ sung tàu trên toàn cầu.
Hải quân Hoa Kỳ đã cho thấy vô số ví dụ về khả năng chiến đấu trên biển xanh và có khả năng triển khai lực lượng tới các khu vực ven biển trên thế giới, tham gia vào các khu vực tiền phương trong thời bình và ứng phó nhanh chóng với các cuộc khủng hoảng khu vực. Một số ví dụ như vậy là Thế chiến II, Chiến tranh Triều Tiên, Chiến tranh Việt Nam, Chiến tranh vùng Vịnh Ba Tư, Chiến tranh ở Afghanistan và Chiến tranh Iraq.
Cảnh sát biển Hoa Kỳ, mặc dù về mặt kỹ thuật không phải là hải quân, nhưng cũng là lực lượng hải quân biển xanh có khả năng triển khai đến các vùng biển trên khắp thế giới.
Từ nước lục đến nước xanh
Một số hải quân nước lục có tham vọng phát triển năng lực nước xanh.
Mặc dù được coi là lực lượng hải quân nước lục, Lực lượng Phòng vệ Hàng hải Nhật Bản (JMSDF) đang trong quá trình chuyển đổi để phát triển năng lực nước xanh. Nó bắt đầu vào năm 1981 khi Thủ tướng Zenkō Suzuki đưa ra một học thuyết mới yêu cầu JMSDF mở rộng hoạt động thêm 1.000 dặm để bảo vệ các tuyến thông tin liên lạc trên biển của quốc gia. Để đáp ứng các yêu cầu ngày càng tăng về biển xanh, JMSDF đã phát triển những khả năng ấn tượng, đáng chú ý nhất là việc tạo ra các đội tàu khu trục tập trung vào các tàu khu trục trực thăng lớn (chẳng hạn như tàu sân bay trực thăng lớp Hyūga) và các tàu khu trục lớn được trang bị Aegis. Cơ sở hàng không hải quân hải ngoại đầu tiên của Nhật Bản sau Thế chiến II được thành lập bên cạnh Sân bay Quốc tế Djibouti-Ambouli; nó hỗ trợ một số máy bay tuần tra hàng hải Lockheed P-3 Orion. Sau đó, người ta quyết định vận hành máy bay chiến đấu F-35B trên tàu lớp Izumo, một sự phát triển của lớp Hyūga, và đến tháng 7/2021, JS Izumo đã hoàn thành các sửa đổi cho mục đích này, sau đó là thử nghiệm hoạt động sử dụng F-35B của Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ vào tháng 10.
Hải quân Hàn Quốc cũng có tham vọng phát triển năng lực biển xanh. Năm 2001, Tổng thống Hàn Quốc Kim Dae-jung công bố kế hoạch xây dựng “Hạm đội cơ động chiến lược”. Kế hoạch này bao gồm việc đóng tối đa 3 tàu đổ bộ tấn công lớp Dokdo, với đường nhảy trượt để vận hành máy bay chiến đấu phản lực V/STOL đang được xem xét cho chiếc tàu thứ hai hiện đang được đóng. Vào ngày 3/12/2021, Quốc hội đã thông qua ngân sách tài trợ cho một tàu sân bay cánh cố định có tên tạm thời là tàu sân bay lớp CVX có khả năng vận hành F-35B, dự kiến sẽ đi vào hoạt động sớm nhất là vào năm 2033.
Hải quân Brazil đang trải qua “sự thay đổi ưu tiên hàng hải” với tham vọng phát triển hải quân biển xanh. Trong khi hải quân duy trì nhiều khả năng khác nhau để có thể hoạt động ở Nam Đại Tây Dương rộng lớn hơn, chính phủ Brazil mong muốn được công nhận là “cường quốc hàng hải hàng đầu ở Nam bán cầu” và đang tìm cách phát triển ngành đóng tàu hải quân hiện đại./.
Xem thêm: HẢI QUÂN NƯỚC LỤC, HẢI QUÂN NƯỚC NÂU